Mười tám tháng năm, là ngày Tất Gia Cương nghênh thần.
Động tĩnh khua chiêng gõ trống truyền đến Lưu gia thôn sát vách.
Thôn trưởng Lưu Phú làm xong công việc, rút một điếu thuốc vừa hút vừa ngẩn người nhìn về phía xa.
- Khoản nợ của Khôi lão gia vẫn chưa trả xong, chỉ sợ lần này Tất Gia Cương phải đời đời kiếp kiếp bán mạng cho Khôi lão gia rồi.
Mấy thôn dân đang làm việc nghe thấy vậy, có người nói tiếp:
- Vậy thì sao chứ, không phải chỉ là hàng năm đưa một tiểu hài tử sao, Khôi lão gia có thể phù hộ mưa thuận gió hoà, nhà nào nhà nấy sinh thêm một đứa nữa không phải là tạo phúc toàn thôn sao!
Lưu Phú trừng mắt nhìn hắn:
- Vậy thì chúng ta đổi sang tín nhiệm Khôi lão gia nhưng nhà ngươi phải giao nộp đồng nam đầu tiên. Nếu ngươi đồng ý ngày mai ta sẽ đi thỉnh thần!
Người kia giả vờ như không nghe thấy, quay người tiếp tục làm việc.
Đệ đệ làm việc cùng đẩy Lưu Phúc một cái:
- Ca, bọn hắn nói cũng có lý mà, ít nhất thì Khôi lão gia cũng linh nghiệm, Huyền Dương Gia của thôn chúng ta không muốn cung phụng đồng nam, chỉ lo hưởng dụng hương hỏa chứ không làm việc gì cả.
Lưu Phú không lên tiếng.
Hắn nghe lão nhân trong thôn nói, Huyền Dương Gia cũng từng rất linh nghiệm, thu hoạch hàng năm trong thôn không thua các thôn khác là bao.
Nhưng đây cũng là chuyện của mấy thập niên trước rồi.
Hiện tại bây giờ, nhất là sau khi hắn lên làm thôn trưởng, trong vòng mười năm Lưu gia thôn đã có tám năm gặp tai hoang, đất đai cằn cỗi, bây giờ đã xếp hạng chót trong cửu long trấn luôn rồi.
Vị thiên sư trụ trì miếu lão gia đã mấy lần tìm hắn, khuyên hắn nên tín nhiệm Khôi lão gia.
Lưu Phú kiến quyết không chịu, hắn không nỡ hiến tế tiểu hài tử trong thôn cho Khôi lão gia.
Mỗi năm một tiểu hài tử nhảy nhót tưng bừng, đúng là nghiệp chướng mà.
Về phần thay đổi thần mới để cung phụng, có thể đắc tội Huyền Dương Gia tín ngưỡng ban đầu của thôn làng hay không, hắn thực sự không hề nghĩ tới.
- Huyền Dương Gia, đoán chừng đã không còn nữa hoặc là đi xa tha hương cầu thực, không trở về nữa rồi.
Lưu Phú tự nói một câu, lắc đầu cười khổ.
- Ai nói ta ăn hết hương hỏa không làm gì! Muốn ta làm việc thì các ngươi lại dâng hương đi!
Nghe huynh đệ Lưu Phú chửi bậy, một vị đẹp trai bên cạnh yên lặng rơi lệ.
Trần Dương xuyên qua được ba ngày, không giống với những người khác hắn xuyên qua tới không phải là người, mà là thần.
Hắn chính là Huyền Dương Gia trong miệng trưởng thôn, thần của Lưu gia thôn.
Cuộc sống Chân Thần bắt đầu rồi.
Nhưng phải hoàn thành nhiệm vụ “Nhận được nén nhang đầu tiên” mới có thể kích hoạt.
Trần Dương đau khổ chờ trong miếu ba ngày, thế mà không một ai tới dâng hương cả.
Dần dần thần lực giảm sút, hiện tại chỉ có thể dùng hình thấy linh niệm mà người bình thường không thể nhìn thấy được mà lơ lửng, nói chuyện cũng không ai nghe thấy, muốn cầu xin người ta dâng cho mình một nén nhang cũng không được.
Hôm nay, hắn nghe thấy bên ngoài thổi sáo đánh trống, tò mò, mới tới nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả vừa đi ra đã nhìn thấy Tất Gia Cương rầm rộ nghênh đón Khôi lão gia, chỉ có thể cảm thán một tiếng cùng thần khác mệnh.
Mà trong trí nhớ của nguyên thân, vị Khôi lão gia này cũng không phải là thần thật, mà là một tên tà ma!
So với Chân Thần như mình chẳng qua chỉ là ngọn cỏ ven đường.
- Thế đạo này...
Trần Dương than thở, quay lại miếu nhỏ của mình.
Nói là miếu, thật ra cũng chỉ là nhà ngói ba gian lung lay sắp đổ.
Trong đại điện mạng nhện dày đặc, một bức tượng thần làm từ đất nặn được dựng ở đó, phía trước có chiếc bài vị bám đầy bụi, khắc tên:
Huyền Dương Gia.
Tượng thần loang lổ đầy vết rạn, nếu như không ai tu bổ, nhiều nhất hai ba ngày nữa sẽ sụp đổ.
Tượng thần bản thể của Trần Dương, có liên quan với hình thái linh niệm của hắn, đại khái chính là bản thể và phân thân.
Tượng thần không thể nào hành động (ít nhất hiện nay không được) linh niệm thì ngược lại, có thể hành động nhưng vẫn hạn chế thời gian không gian hoạt động.
Trong hai ngày Trần Dương thể nghiệm, hắn phát hiện mỗi ngày có thể ra ngoài tản bộ một canh giờ, nhất định phải trở lại trong tượng thần, nếu không chân linh sẽ bị thiên phong địa khí ma diệt.
- Là bản thể của ta, nếu tượng thần sụp đổ, chỉ sợ chút chân linh này của ta cũng phải tiêu tán trong gió thôi.
- Haizzz, biết thế đã không liên tục thức đêm viết lách trong một tuần…
Kiếp trước Trần Dương là một người viết lách trên mạng không có thiên phú lắm, liên tục viết mấy quyển sách mới có ký kết được một bản hợp đồng. Vì nâng cao thành tích mà hắn điên cuồng viết, cuối cùng chết bất đắc kỳ tử trên bàn máy tính.
- May mà chương cuối cũng đã truyền lên mạng, cũng coi như đi đến nơi về đến chốn, dù sao cũng tốt hơn mấy tên tác giả chuyên drop truyện kia.
Đối với kiếp trước, Trần Dương cũng không lưu luyến nhiều lắm.
Có thể bắt đầu lại từ đầu ở một thế giới mới, thật ra hắn không ngại nhưng ít ra cũng phải cho hắn cơ hội phá vỡ cục diện chứ?
Ngay khi Trần Dương đang ca thán vận mệnh không tốt thì bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
- Có người đến?
Trần Dương quay đầu nhìn lại, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Một đôi phu thê tẻ tuổi đang dìu một lão thái thái, cẩn thận bước qua cánh cửa của miếu hoang.
Sẽ không phải là tới... Dâng hương chứ?
Trần Dương kích động, vội vàng trở lại trong tượng thần chờ đợi.
- Nương, người nói xem ngươi đi đứng bất tiện như vậy nhưng nhất định phải tới nơi này dâng hương. Huyền Dương Gia gì chứ, người xem đi cái miếu đổ nát này! Ngoại trừ người trong vòng mười nay có một ai tới dâng hương không?
Nhi tử Lưu Toàn vừa dìu mẫu thân, vừa lải nhải không ngừng.
Thật ra hắn là một hài tử hiếu thuận nhưng lại không hiểu sự bướng bỉnh của mẫu thân hắn đến từ đâu.
Lúc trước đi lại thuận tiền thì không nói, hai năm trước, mẫu thân té gãy chân, về sau vẫn luôn nằm trên giường tĩnh dưỡng, thân thể càng ngày càng kém, nằm ngồi nằm đều phải có người chăm sóc.
Hôm nay không biết trúng tà gì mà nhất định phải tới dâng hương.
- Người khác không tin Huyền Dương Gia nhưng ta tin, cái mạng này của ta là Huyền Dương Gia cứu!
Lại là lý do này.
Lưu Toàn bất đắc dĩ lắc đầu.
- Nếu Huyền Dương Gia linh nghiệm, không nói những cái khác, sao không cho tín đồ duy nhất như người lần nữa nhìn thấy ánh sáng chứ?
Sau khi vào nhà, Lưu lão thái tìm thấy hương án trước mặt, vung tay, tất cả đều là bụi, lư hương cũng rơi rớt bên cạnh, không khỏi thở dài.
- Huyền Dương Gia, ta nằm trên giường hơn một năm nay, thế nhưng cũng không một ai tới đây? Haizzz, ta không khỏe mạnh nữa, không thể hầu hạ ngài…
Lưu lão thái run rẩy lấy một nén nhang trong tay áo ra, từ chối sự giúp đỡ của nhi tử, kiên trì đốt nhang, hai tay nắm chặt cây nhanh, nhắm mắt cầu nguyện.
- Huyền Dương Gia, ta biết hai ngày nữa ta sẽ không thể qua khỏi, cho nên tới tế bái ngài lần cuối.
- Không chỉ cảm tạ ơn cứu mạng năm đó của ngài cũng cảm ta ngài làm bạn với ta nhiều năm như vậy, ta... Ta muốn nhìn ngài thêm một lần nữa.
Lưu lão thái suy nghĩ tới năm đó... Khi đó nàng vẫn chưa phải là Lưu lão thái, là tiểu nha đầu nhũ danh Quyên Tử.
Mới mười tuổi đầu nhưng mỗi ngày đều phải lên núi chăn dê, đến khi chạng vạng trời tối mới về nhà.
Trên đường phải đi qua một rừng cây, bên trong có rất nhiều mộ phần.
Đến mùa đông, mỗi lần Quyên Tử đi ngang qua cánh rừng cây này thì trời đã tối đen.
Có một ngày nàng đang trên đường trở về nhìn thấy một con ác lang trùm chiếc khăn thêu hoa văn leo ra khỏi một nấm mồ, đột nhiên đẩy nàng ngã nhào xuống đất.
Khi yết hầu suýt chút nữa bị cắn đứt, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng mạnh mẽ quát lớn, hù dọa ác lang chạy mất.
Quyên Tử xoay người, xa xa nhìn thấy một vị đại thúc phất phất tay với mình, bảo nàng tiếp tục lên đường.
Vị này mặt mũi hiền lành, y hệt pho tượng Huyền Dương Gia trong ngôi miếu trong thôn.
Từ ngày ấy, khi Quyên Tử thường xuyên đi lại vào ban đêm thường xuyên nhìn thấy Huyền Dương Gia đi theo phía sau, mãi cho đến khi rời khỏi rừng cây nguy hiểm kia, ngoảnh đầu lại thì không thấy tăm hơi của hắn đâu.
Nàng biết Huyền Dương Gia đang bảo vệ mình.
Từ đó, cách mười ngày nửa tháng Quyên Tử sẽ đi trên miếu nhỏ dâng hương, thu dọn miếu đường, thuận tiện nói chuyện với Huyền Dương Gia.
Nói về chuyện cá nhân, chuyện nhà, mới đầu chỉ là tâm sự nỗi lòng, về sau lại trở thành tri kỷ.
Trong lòng Quyên Tử, Huyền Dương Gia không chỉ là một vị thần cao cao tại thượng mà còn là một vị trưởng bối vô cùng từ ái, thậm chí là bằng hữu của nàng nữa.
Thói quen này đã giữ vững được mấy chục năm, mãi đến khi Quyên Tử biến thành Lưu lão thái tóc trắng phơ.
Một năm trước, nàng té gãy chân, nằm trên giường không dậy nổi, không thể đến tế bái Huyền Dương Gia.
Trong thời gian này, thị lực của Lưu thái thái cũng càng ngày càng kém, cho đến khi hoàn toàn mù lòa.
- Hơn một năm không có ai đến dâng hương, chắc là Huyền Dương Gia buồn chán lắm?
Lão thái thái im lặng cầu nguyện, tất cả đều được Trần Dương nghe thấy, lúc này khiến hắn nhớ tới một ít ký ức của nguyên thân.
Vị tiểu thần sơn dã thất sủng vài chục năm nay này đều dựa vào vị Lưu lão thái thái này kéo dài hương hỏa, kéo dài tính mạng.
Bởi vì Lưu lão thái ngã bị thương không đến tế bái, chân linh của nguyên thân không thể bay liên tục được nên càng ngày càng yếu nhỏ, cho đến ba ngày trước thì hoàn toàn dập tắt, thần hồn của hắn cũng bị tiêu tán.
Lúc này hắn mới xuyên qua, chiếm lấy nguyên thân.
- Huyền Dương Gia, ta suy nghĩ nhiều chỉ muốn gặp lại ngươi một lần, giống như khi còn bé chúng ta đi lại trong rừng cây, ta ca hát cho ngươi nghe, kể cho ngươi nghe vài câu chuyện thú vị xảy ra vào ban ngày.
Lúc sợ hãi, vừa quay đầu lại nhất định có thể nhìn thấy thân ảnh của người, đáng tiếc ta mù rồi ngay cả tượng thần của ngài cũng không thể nhìn thấy...
Lúc Lưu lão thái cầu khấn xong, đôi tay run rẩy cắm nén nhang vào trong lư hương.
[Công đức +10]
[Chúc mừng Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ cho người mới - Thu hoạch nén nhang đầu tiên - công đức +50]
[Hệ thống Công đức - chính thức kích hoạt]
[Ban thưởng thần thông “Nhập Mộng”]
[Ban thưởng thần thông “Chúc Phúc”]
[Ban thưởng thần thông “Chấn Nhiếp”]
[Đã phát động nhiệm vụ “Tái tạo tượng thần”, sau khi hoàn thành có thể đạt được 200 công đức]