Ban đầu Trần Dương nghe xong còn cảm thấy có chút kinh ngạc, lập tức nhớ tới, đối cú mèo mà nói, chuột vốn chính là mỹ vị xếp hàng đầu trong thực đơn.
- Trước khi ngươi ăn nó, không hỏi một xem lai lịch của nó là gì sao?
- Hỏi, nó tự xưng là thủ hạ của Khôi lão gia, bị phái đi trông coi mấy tiểu hài tử. Lúc đầu ta còn muốn hỏi thêm vài câu, kết quả nó đánh lén ta, ta không thèm nể nang nữa... Hắc hắc, cũng chỉ có thể ăn.
Xích Vũ gãi đầu một cái.
Ánh mắt Trần Dương nhìn qua thân thể mấy nữ đồng, cau mày nói:
- Khôi lão gia kia, không phải hàng năm cho nó ăn bảy tám tiểu hài tử rồi sao, còn chưa đủ? Tại sao muốn phái người bắt cóc những nữ đồng này?
- Con chuột tinh nói, Khôi lão gia tu luyện đến chỗ quan trong, máu tiểu nam đồng không đủ dùng, còn cần máu của nữ đồng. Loại tà pháp này, ta cũng không hiểu lắm.
- Ừm, làm tốt lắm.
Trần Dương vận dụng thần niệm, cách không vuốt lên đầu Xích Vũ.
- Hắc hắc.
Có được sự khích lệ của Huyền Dương Gia, trong lòng Xích Vũ vô cùng tự hào.
Nhưng sự vuốt ve đụng chạm này khiến nó rất muốn nhắc nhở lão đại một câu, ngài vuốt thì vuốt, có thể thay vị trí không, đừng nghịch lông ta chứ...
- Chờ mọi việc xong xuôi, bản tọa sẽ ban thưởng cho ngươi, ngươi đi xem bọn hắn trước đi...
Trần Dương nói xong, linh niệm bay ra khỏi miếu nhỏ, đi về phía nhà thôn trưởng Lưu Phú.
Mấy nữ đồng kia đương nhiên phải đưa về từng nhà một mà chuyện này chỉ có nhân loại mới làm được, huống hồ hắn còn có chuyện khác muốn người này đi làm.
Thôn trưởng Lưu Phú đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Trần Dương trực tiếp đi tới nhà Lưu Phú.
Đêm hôm khuya khoắt, Lưu Phú đang ngủ say.
Trần Dương lần nữa sử dụng thần thông Nhập Mộng, tiến vào ngay mộng cảnh Lưu Phú đang nằm ngáy o o.
- Phú ca ca.
- A, thoải mái quá...
Trần Dương nhìn qua đôi nam nữ đang tiến hành giao lưu sâu sắc trên người, cả người có chút tê dại.
Thật khéo mà, hết lần này tới lần khác lại nhập mộng vào lúc người ta đang xuân mộng...
Nữ chính, hình như là Vương quả phụ đầu thôn?
Ngay khi Lưu Phú đang vui vẻ đột nhiên sinh ra cảm giác bị người ta dòm ngó, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua…
Một thân ảnh cao to, đang từ không trung nhìn xuống, dọa hắn thoáng chốc cứng đờ.
Nữ tử nở nang trong lòng, nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
- Ta là Huyền Dương Gia, đến trong mộng của ngươi, là có chuyện muốn giao cho ngươi đi làm.
Huyền Dương Gia!
Huyền Dương Gia đến trong mộng ta rồi?
Có thể nói chuyện với Huyền Dương Gia, ban đầu Lưu Phú vô cùng kích động, nhưng nghĩ đến trò hề vừa rồi của bản thân, lập tức mặt mo đỏ bừng, bịch một tiếng quỳ xuống.
- Ô uế đôi mắt Huyền Dương Gia, ta... Ta có tội.
Trần Dương mỉm cười.
- Tuy nói ban ngày suy nghĩ ban đêm mới gặp mộng, nhưng loại chuyện này luận việc làm không luận tâm, ngươi cũng không cần áy náy.
Ai không có lúc xuân mộng chứ?
Đời trước lúc hắn ở tuổi tuổi dậy thì còn không phải mộng xuân với tất cả nữ tử xinh đẹp xung quanh sao...
Khụ khụ.
- Ngươi nghe cho kỹ, chờ một lát nữ ngươi bây giờ lập tức đi Ngưu gia trang.
Trần Dương nói đại khái tình huống một lần, sau đó ra nhiệm vụ.
...
- Huyền Dương Gia, là chúng ta vô năng, khiến Huyền Dương Gia sợ hãi...
Trong miếu Lưu gia thôn, một lão nhân sáu bảy mươi tuổi đang quỳ dưới chân tượng thần, khóc lóc sám hối.
Hắn là Lưu Tam thái gia có bối phận cao nhất Lưu gia thôn, đại biểu cho tộc lão.
Ngay cả thôn trưởng Lưu Phú, ở trước mặt hắn cũng phải kêu một tiếng gia gia.
Các thôn dân còn lại học theo, quỳ dưới đại điện, rất nhiều người quỳ đi raở bên ngoài.
Là Lưu Phú gõ chiêng gọi bọn hắn đến, đơn giản thuật lại chuyện thôn miếu suýt chút nữa bị đốt.
Mọi người nghe xong, toàn bộ đều bị dọa đến mất hồn mất vía, vội vàng đến trong miếu thỉnh tội.
Theo bọn hắn thấy mặc dù Huyền Dương Gia thần thông quảng đại, tự giết tặc nhân, nhưng hai người có thể đi vào thôn miếu, mà trong thôn không ai phát giác ra. Giám sát thiếu sót như vậy, mỗi người bọn họ đều phải chịu trách nhiệm!
- Lưu Phú thật là, ta bảo hắn đánh thức một vài người giúp đỡ đưa các nữ đồng về nhà, cũng không muốn hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy mà.
Nhìn các thôn dân đang quỳ xuống sám hối dưới chân mình, Trần Dương cảm thấy rất bất đắc dĩ, đồng thời cũng cực kỳ cảm động.
Thái độ của các thôn dân chứng tỏ địa vị của bản thân ở Lưu gia thôn đã hoàn toàn ổn định rồi.
Nhưng để các thôn dân quỳ mãi như vậy cũng không hay, Trần Dương ra lệnh cho Xích Vũ làm mẫu quỳ xuống rồi đứng lên trước mặt mọi người.
Vẫn may còn có người xem hiểu.
Xích Vũ trong mắt bọn họ đã được xem như sứ giả của Huyền Dương Gia, bởi vậy rất dễ dàng đoán được đây là ý của Huyền Dương Gia.
- Huyền Dương Gia bảo chúng ta đứng dậy, nói rõ lão nhân gia đã tha thứ cho chúng ta...
Có người ngạc nhiên kêu lên.
Tộc lão Lưu tam gia trừng mắt liếc hắn một cái.
- Đó là do Huyền Dương Gia nhân từ rộng lượng, chúng ta không thể buông lỏng. Từ ngày hôm nay, mọi người thay phiên đến miếu đường gác đêm, nơi này bất cứ lúc nào cũng phải có người...
Kiến nghị này được ủng hộ của mọi người.
Mà lúc này phòng khách nhà trưởng trấn Lục Chiến.
- Ngưu Tiểu Nhị, nam, hai mươi bốn tuổi, nhà ở Ngưu gia trang... Mấy nữ oa kia, là Ngưu Hải phái ta đến trông coi, nói là Cao Thiên Sư Mỗ gia miếu yêu cầu.
Nam tử bị đám người áp giải tới rõ ràng đã sớm bị dọa sợ vỡ mật, không đợi bọn hắn trách hỏi chủ động nói rõ toàn bộ những chuyện mình biết.
Cao Thiên Sư Mỗ gia miếu...
Lục Chiến hít một hơi, nửa ngày cũng nói không ra lời.
- Ta là tuân theo mệnh lệnh của Huyền Dương Gia, mang người sống và người chết cùng tới đây, để tránh liên luỵ đến Lưu gia. Mấy nữ đồng kia cũng đã đích thân đưa về nhà, về phần trấn xử trí như thế nào, tiểu dân chúng ta không dám nhiều lời.
Lưu Phú thấy thế, lấy lý do thoái thác mà Huyền Dương Gia dạy nói ra.
- Ừm, chuyện lớn như vậy, nào đến phiên ta xử trí, ta sẽ làm báo cáo tới Huyện thái gia ngay trong đêm nay... Bất luận là kết án như thế nào, các ngươi có thể tìm được những tiểu hài tử mất tích đã lập được công lớn. Cần ta làm gì cứ việc nói ra?
- Lũ tiểu nhân không dám giành công, chuyện này là Thần Minh Huyền Dương Gia của thông chúng ta xử lý, tiểu nhân cũng không có gì yêu cầu. Chỉ là đám người Ngưu Hải chết trong thôn chúng ta, tiểu nhân lo lắng Ngưu gia trang có người tới hung hăng càn quấy.
- Ừm, ta sẽ xin thái gia bàn giao xuống dưới, bảo đảm bọn hắn không đi gây sự, cho dù là Mỗ gia miếu cũng sẽ không làm khó các ngươi, cứ yên tâm. Ngoài ra…
Lục Chiến nhìn thấy Lưu Phú.
- Ngươi thành thật nói cho ta biết, chuyện này thật sự do vị kia của thôn các ngươi... Huyền Dương Gia đúng không, quả thật là hắn làm sao?
Sống lưng Lưu Phú thẳng tắp, nghiêm túc nói:
- Tiểu dân sơn dã chúng ta sao có thể làm được việc lớn như này chứ, là Huyền Dương Gia đại từ đại bi, không đành lòng chứng kiến mấy nữ đồng bị kẻ ác làm hại cho nên mới xuất thủ cứu...
Lục Chiến chậm rãi gật đầu:
- Trước kia ta nghe nói, Huyền Dương Gia che mưa cho các ngươi vận lương, thì ra là thật, đợi ta bẩm báo trong huyện tất có hậu tạ.
Lúc Lưu Phú trở về trong thôn, trời cũng đã sắp sáng.
Hắn tới miếu báo cáo những chuyện vừa rồi trước tượng thần của Huyền Dương Gia.
Trần Dương rất hài lòng.
Ban đầu hắn cũng không tin tưởng trưởng trấn có thể tóm Cao thiên sư của Mỗ gia miếu.
Trưởng trấn nho nhỏ, nếu hắn thật sự có năng lực này cũng sẽ không để thế lực của Khôi lão gia phát triển tới mức độ như bây giờ.
Bảo Lưu Phú báo quan cũng chỉ để trưởng trấn ra mặt, tránh cho đám người bên Ngưu gia trang tìm đến gây phiền phức.
Tất nhiên hắn cũng không sợ, nhưng nếu như những người kia hất nước bẩn giội lên đầu Lưu gia thôn, chỉ sợ các thôn dân cũng không thể ứng phó được.
Dù sao hai người Ngưu Hải chết thảm trong miếu, người của Lưu gia có miệng cũng không thể nối rõ.
Hơn nữa Trần Dương cũng muốn để trưởng trấn biết sự tồn tại của mình, dù sao hắn cũng là nhân vật trên quan trường, dù sao cũng có ích với mình.
Chuyện đã làm, tại sao phải che giấu?
Tất nhiên càng nhiều người biết càng tốt, như vậy mới có thêm càng nhiều hương hỏa...
Đây cũng là một trong những kế hoạch của Trần Dương.
- Đúng rồi Huyền Dương Gia, phụ mẫu của mấy tiểu nữ đồng kia đều muốn đưa tiền đáp tạ nhưng ta đã từ chối không nhận.
Ta nói tất cả đều là công lao của Huyền Dương Gia, nếu bọn hắn muốn tạ ơn thì đích thân đến thắp nén hương.
Trần Dương nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.