- Hải ca, thế này đã đủ chưa?
Ngưu thợ mộc ôm một đống củi, hấp tấp chạy về đại điện.
- Gần đủ rồi…
Lời chưa dứt, hắn đã nghe thấy tiếng “Rắc” chói tai.
Một tia sét đánh thẳng vào đỉnh đầu Ngưu thợ mộc.
Đầu và cả hai vai hắn nổ tung ngay lập tức, những mảnh thịt vụn nát như mưa đá lạnh lẽo tạt vào mặt Ngưu Hải.
- Uy lực mạnh đến vậy sao? Hay là người thường không chịu nổi? Xem ra lần sau phải giảm bớt sức mạnh…
Trần Dương ngây người nhìn bàn tay phải của mình, vừa rồi hắn chỉ dùng hai phần pháp lực để thi triển Ngũ Lôi Quyết.
May mà không sét chết luôn cả Ngưu Hải, nếu không thì muốn hỏi cung cũng chẳng còn người sống.
Trần Dương quay đầu nhìn Ngưu Hải thì thấy hắn đã sợ đến ngất xỉu.
Hắn lập tức chuyển ý niệm, thi triển thần thông “Nhập Mộng” với Ngưu Hải…
Trong hư không, Ngưu Hải thấy một bóng người cao lớn lơ lửng trước mặt mình.
Ánh sáng vàng rực bao trùm toàn thân người nọ, khiến hắn không nhìn rõ dung mạo, cũng không dám nhìn.
- Ta là Huyền Dương Gia, vì sao ngươi lại đến đốt miếu của ta, mau khai thật!
Trần Dương quát lớn như tiếng sấm.
Huyền, Huyền Dương Gia sao?
Ngưu Hải run rẩy toàn thân, lúc này mới hiểu ra tia sét vừa giết chết Ngưu thợ mộc là từ đâu mà đến.
- Huyền Dương Gia, tiểu nhân đáng chết vạn lần nhưng tiểu nhân chỉ là kẻ chạy vặt, là Cao Thiên Sư sai tiểu nhân đến…
- Cao Thiên Sư, tại sao lại sai ngươi đến đốt miếu?
- Bởi vì... Cao Thiên Sư nói, ngài ảnh hưởng đến địa vị của Khôi lão gia.
- Cái gì?
Có lẽ là bị dọa sợ bởi cái chết thảm của Ngưu thợ mộc, Ngưu Hải có hỏi gì đáp nấy.
Hắn khai ra một chuyện khiến Trần Dương kinh ngạc đến há hốc mồm.
Trận mưa bão phá hủy vô số mùa màng kia, thực ra là do Khôi lão gia triệu hồi!
Mục đích là để những thôn trang như Lưu gia thôn không tin tưởng vào hắn ta sẽ mất mùa. Đến nửa năm sau khi nhà nhà không có gạo ăn, Cao Thiên Sư sẽ ra mặt cứu trợ, đến lúc đó sợ rằng những thôn trang này không quy phục Mỗ gia miếu cũng không được…
Còn những thôn trang tin tưởng vào lão ta, Cao Thiên Sư đều báo trước nửa ngày rằng sẽ có mưa bão, để họ có thể thu hoạch một ít lúa mạch - nhưng không phải tất cả, như vậy cũng khiến họ càng thêm biết ơn Khôi lão gia.
Quả là một mũi tên trúng hai đích.
Ban đầu kế hoạch diễn ra rất tốt nhưng vì Trần Dương nên mùa màng ở Lưu gia thôn không hề bị tổn hại.
Điều này không chỉ phá hỏng kế hoạch của Khôi lão gia, mà quan trọng hơn là thách thức uy quyền của Khôi lão gia, Cao Thiên Sư sao có thể chịu đựng được?
Vì vậy, hắn sai Ngưu Hải lấy cớ thu lương thực để thăm dò thái độ của dân chúng Lưu gia thôn nhưng không ngờ lại bị phản ứng mạnh mẽ.
Cao Thiên Sư vô cùng tức giận, sai Ngưu Hải nửa đêm đến đốt miếu của mình để đe dọa dân chúng Lưu gia thôn và những người đến mua lương thực.
Ngưu Hải không biết vị trí chính xác của miếu, nghe nói Ngưu thợ mộc cùng làng đang làm việc ở đây nên đi tìm hắn dẫn đường…
Trần Dương nghe xong thì ngây người.
- Ta đã bảo rồi, ban ngày trời nắng như thế, sao lại đột nhiên mưa to như vậy…
Khôi lão gia này, vì muốn mở rộng thế lực, không màng đến việc gây ra thiên tai, để dân chúng chết đói, thật đáng chết!
Nhưng điều khiến Trần Dương quan tâm nhất lại là một chuyện khác:
- Ta có thần thông do hệ thống ban thưởng, mới miễn cưỡng có thể thay đổi Thiên Tượng trong phạm vi nhỏ, còn Khôi lão gia, vậy mà có thể khiến cả thị trấn mưa to, đây là thần thông gì!
Trần Dương có chút lo lắng.
- Ngươi chắc chắn trận mưa đó là do Khôi lão gia gây ra?
- Thật vậy, tiểu nhân không dám nói dối, Khôi lão gia có một lá “Hành Vũ Kỳ” do Thiết Sát Sơn ban tặng, bình thường đều dùng nó để điều khiển mưa gió, khiến cho mấy ngôi làng mưa thuận gió hòa.
Trong lòng Trần Dương khẽ động.
Hành Vũ Kỳ?
Chẳng lẽ là pháp khí gì đó?
- Nếu thực sự là nhờ ngoại lực thì không liên quan nhiều đến thực lực của bản thân…
Lúc này Trần Dương mới hơi yên tâm, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn chằm chằm Ngưu Hải hỏi:
- Những chuyện bí mật này, ngươi làm sao biết rõ như vậy?
- Tiểu nhân là người thân tín của Cao Thiên Sư, hắn có rất nhiều việc cần tiểu nhân đi làm, cho nên không giấu diếm tiểu nhân.
Nói xong, sợ Trần Dương không tin, lại bổ sung thêm:
- Hai nữ nhi của tiểu nhân đều đã dâng cho Cao Thiên Sư, cho nên tiểu nhân đối với hắn có ý nghĩa khác với người khác!
Trần Dương khẽ giật môi, trong trí nhớ nguyên sinh, Cao Thiên Sư là một lão già râu tóc bạc phơ.
Ngưu Hải chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, cho dù người xưa kết hôn sớm thì con gái cũng chưa đến tuổi trưởng thành.
Hắn vậy mà lại nỡ lòng…
Còn dâng cả hai nữ nhi!
Thật là nhẫn tâm!
- Đúng rồi, gần đây trong trấn mất tích mấy tiểu hài tử, đều đồn là do Khôi lão gia làm, có thật không?
Bỗng nhớ tới chuyện này, Trần Dương thuận miệng hỏi một câu.
- Chuyện này… chính là Cao Thiên Sư sai ta làm, nói là Khôi lão gia muốn, mấy nữ đồng, hiện đang ở trong một hầm ngầm bên ngoài Ngưu gia trang, ta đã cho hai tên đồng bọn canh giữ.
- Tại sao lại nhốt ở đó?
- Gần đây tình hình căng thẳng, hơn nữa Cao Thiên Sư muốn bảy nữ đồng, mới bắt được năm đứa, Cao Thiên Sư dặn đợi đủ rồi sẽ đưa lên núi cùng lúc.
Trần Dương hỏi rõ vị trí hầm ngầm, không chút khách khí đập nát đầu Ngưu Hải.
Kẻ có thể đưa cả nữ nhi ruột của mình lên giường người khác, nói nhiều với hắn một câu cũng thấy ghê tởm.
Mộng cảnh vỡ tan.
Trở lại hiện thực, Trần Dương thấy Ngưu Hải thất khiếu chảy máu, đã tắt thở, nghĩ đến trong mộng cảnh mình giết chết, hẳn là hồn phách của Ngưu Hải.
Hồn phi phách tán, e rằng ngay cả quỷ cũng không làm được.
Giải hận!
- Nhưng ta đã giết con chó trung thành nhất của Cao Thiên Sư, hắn chắc chắn sẽ không nhịn được, xem ra rất có thể không sống được đến đầu tháng.
- Đúng rồi, nếu ta có thể cứu được những tiểu hài tử đó, biết đâu có thể thu được một ít công đức, cũng có thể tạm thời nâng cao thực lực…
Trần Dương nảy ra một ý, vội vàng gọi Xích Vũ trở về, nói cho nó biết địa điểm giam giữ những tiểu hài tử đó, bảo nó lập tức đi cứu người.
Lúc này mới thấy được tác dụng của tiểu đệ, dù sao thần niệm của hắn cũng không thể rời khỏi phạm vi Lưu gia thôn.
- Bất kể có bao nhiêu tên canh giữ, giết sạch! Chỉ để lại một tên sống, đưa những tiểu hài tử trở về.
Ta muốn nữ đồng còn sống, không được để xảy ra chuyện gì, có làm được không?
Xích Vũ gật đầu mạnh mẽ:
- Lão đại yên tâm!
…
Một canh giờ sau.
Một hán tử đầy thương tích, bước chân loạng choạng đi vào thôn miếu Lưu gia thôn.
Ai vậy? Không quen.
Trần Dương sửng sốt một chút, đợi đến khi nhìn thấy con cú lông đỏ oai vệ đứng trên đầu hán tử, mới hiểu ra là chuyện gì.
Hán tử này, hẳn là tên sống sót mà Xích Vũ đưa về, nhìn bộ dạng đầy thương tích này, có lẽ đã phải chịu không ít đau khổ.
Phía sau hắn, đi theo… một, hai, ba, bốn, năm, tổng cộng năm tiểu hài tử.
Trần Dương liếc mắt nhìn qua, thấy chúng đều là những tiểu hài tử bảy tám tuổi, từng đứa ngơ ngác chẳng biết làm gì, rõ ràng là đã bị dọa sợ.
- Quá trình có thuận lợi không?
Trần Dương cũng không vòng vo, trực tiếp truyền âm hỏi Xích Vũ.
- Bẩm lão đại, cũng tạm, trong hầm có tổng cộng ba tên lính canh và một con chuột tinh chưa thành hình, đều đã bị tiểu yêu giết chết!
- Còn chuột tinh? Ở đâu?
- Cái đó... đã bị tiểu yêu làm thành điểm tâm rồi.
Xích Vũ dùng móng vuốt ấn ấn cái bụng căng phồng của mình, có chút ngượng ngùng đáp.