…
- Huyền Dương Gia ở trên, ta là Hoàng tộc dân của Hoàng thôn.
- Ta là Mã Chí Minh của Mã trang!
- Chúng ta là huynh đệ Lý Bân, Lý Quân của Lý gia oa, bái kiến Huyền Dương Gia!
Trần Dương nhìn những người ngoài thôn do Lưu Phú dẫn vào thắp hương, tổng cộng có hơn hai mươi ba mươi người, trong lòng có chút bối rối.
Mình còn chưa ra khỏi cửa, sao danh tiếng đã truyền đến thôn khác rồi?
May nhờ Lưu Phú ở bên giải thích, hắn mới hiểu những người này đến từ đâu:
Họ không cướp được lương thực ở chợ, đành phải theo chân đến Lưu gia thôn, định đến nhà dân mua lương.
Kết quả là lương thực chưa mua được, đã bị Lưu Phú ấn đầu đến cảm tạ Huyền Dương Gia.
- Lưu Phú này, đúng là biết làm việc.
Trần Dương rất vui mừng.
Mặc dù công đức của những người này khi thắp hương chỉ có 2 điểm 3 điểm, không ai vượt quá 4 điểm nhưng việc người ngoài thôn đến thắp hương cũng được coi là một sự tiến bộ.
Việc nâng cao danh tiếng vốn là một quá trình tích lũy.
- Trưởng thôn, có người đến thu lương, đến cửa thôn rồi, ngài ra xem đi.
Một thanh niên trong thôn thì thầm bên tai Lưu Phú.
- Ngươi dẫn họ vào thôn, xem nhà nào muốn bán thì bán, ta đi làm gì?
- Họ là đến thu lương, không phải mua lương, là người Mỗ gia miếu…
- Cái gì?
Người của Mỗ gia miếu, sao lại đột nhiên đến thu lương?
Mí mắt Lưu Phú giật giật, có một dự cảm không lành.
Hắn vội vàng đến cửa thôn, nhìn thấy mấy người do Mỗ gia miếu phái đến.
Hắn nhận ra người đứng đầu, tên là Ngưu Hải, vốn là một tên côn đồ vô lại ở Ngưu gia trang, nghe nói đã dâng hai nữ nhi có nhan sắc cho Cao Thiên Sư của Mỗ gia miếu, nhờ đó mà được làm quản sự.
Hắn thường ức hiếp dân lành, dựa vào thế lực mà làm nhiều chuyện xấu.
Lưu Phú thấy hắn, không khỏi nhíu mày, đành phải cắn răng nghênh đón:
- Sao Hải gia lại đến đây làm gì, đi vào thôn sở uống chén trà.
- Thôi đi, trà của ngươi không hợp khẩu vị của gia! Đừng nói nhảm nữa, nộp năm nghìn cân lương thực công, ta còn phải về nộp lệnh!
Lưu Phú sửng sốt, cười nói:
- Hải gia sự làm việc cho nha môn từ khi nào thế, còn quản cả việc thu lương thực công nữa?
- Giả vờ ngây ngốc sao? Đây là số lượng lương thực mà Mỗ gia miếu đặt ra, thôn Lưu gia thôn các ngươi được Khôi lão gia phù hộ, mùa màng bội thu, sao lại quay lưng quên mất Khôi lão gia?
Lời này nói ra chẳng có lý lẽ gì.
Lưu Phú không mềm không cứng đáp lại:
- Ngưu Hải gia đùa rồi, thôn chúng ta đâu có thờ cúng Khôi lão gia, Khôi lão gia nào có rảnh rỗi phù hộ thôn chúng ta.
- Hừ, lúa mạch của các thôn khác đều bị mưa gió làm hỏng, riêng thôn các ngươi lại không mưa, chẳng phải là do Khôi lão gia phù hộ thì còn là do ai?
- Đó là công lao của Huyền Dương Gia chúng ta, liên quan gì Mỗ gia miếu!
Một thanh niên thôn Lưu gia nhịn không được, phản bác một câu.
Ngưu Hải cười lạnh:
- Một vị thần nghèo nàn ở thôn quê đã diệt vong mấy chục năm, hôm nay lại hiển linh sao? Huống hồ, hắn có thể có thần thông hô phong hoán vũ như vậy sao?
- Không cho phép ngươi nhục mạ Huyền Dương Gia chúng ta!
Dân làng thôn Lưu gia có mặt đều tức giận, mấy thanh niên trẻ tuổi thậm chí còn muốn xông lên đánh người, may mà bị Lưu Phú ngăn lại. Hắn iết đối phương cố ý gây sự, nói lý lẽ cũng chẳng có ý nghĩa gì, đành phải nhẫn nhịn cơn giận nói:
- Ngưu Hải gia, chuyện này không thể thương lượng sao?
- Thương lượng? Hừ, trước khi đến đây, Cao Thiên Sư đã dặn ta, lương thực này không thể thiếu một cân nào, các ngươi cũng đừng nói với ta, nếu không nộp, ta sẽ về mời Thiên Sư đích thân đến.
Danh hiệu “Cao Thiên Sư của Mỗ gia miếu” vừa được nhắc đến, dân làng thôn Lưu gia nhìn nhau.
Họ có thể không nể mặt Ngưu Hải nhưng người phụ trách miếu thờ Khôi lão gia, được xưng là thần sứ duy nhất của Khôi lão gia, Cao Thiên Sư thì phải nói rằng ở trấn này, uy danh không kém gì trấn trưởng!
Bình thường, dân làng bình thường như họ, cho dù có gặp trên đường, cũng phải tránh xa, không dám ngẩng đầu nhìn.
Trong lúc nhất thời, dân làng không còn chủ ý, ánh mắt đều đổ dồn về phía Lưu Phú.
Cảnh này lọt vào mắt Ngưu Hải, trong lòng hừ lạnh một tiếng:
- Lũ dân đen hèn hạ!
Nói nhiều như vậy, cuối cùng chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, không nộp lương thực, chúng dám sao?
Nhưng mà, trong miệng Lưu Phú lại thốt ra một câu trả lời ngoài dự đoán của hắn:
- Lương thực này, chúng ta không nộp.
Ngưu Hải trợn tròn mắt:
- Họ Lưu kia, ta không nghe lầm chứ, các ngươi làm như vậy, không sợ Cao Thiên Sư trách tội sao?
Lưu Phú nhàn nhạt đáp:
- Vậy thì xin Ngưu Hải gia giúp đỡ nói vài lời tốt.
- Lời tốt, hắc hắc, ta nhất định sẽ nói! Ngươi cứ chờ đấy!
Ngưu Hải cũng không nhiều lời, gọi tiểu nhị, phất tay áo rồi rời đi.
Lưu Phú quay người nhìn dân làng:
- Các ngươi có biết vì sao ta không đồng ý với hắn không?
- Làng ta được mùa, liên quan gì Mỗ gia miếu, đương nhiên không thể cho hắn lương thực!
Có người đáp.
- Đạo lý thì đúng là như vậy nhưng năm nghìn cân lương thực, chúng ta thắt lưng buộc bụng cũng có thể cho được, để tránh phiền phức, cũng đáng nhưng mà…
Hắn nâng giọng, liếc nhìn về phía ngôi miếu nhỏ.
- Lương thực này là do Huyền Dương Gia giúp chúng ta che mưa chắn gió mà có được, vô cớ tặng cho người khác, đó chính là đại bất kính với Huyền Dương Gia!
Mọi người bừng tỉnh, gật đầu đồng ý.
- Nhưng như vậy sẽ đắc tội với Cao Thiên Sư đại nhân, nếu thật sự trách tội thì phải làm sao? Sau lưng hắn còn có Khôi lão gia chống lưng!
- Đúng vậy, chúng ta chịu thiệt một chút không sao nhưng đừng để Huyền Dương Gia bị liên lụy…
Cũng có người bày tỏ sự lo lắng cho Huyền Dương Gia.
Mặc dù họ vô cùng sùng bái Huyền Dương Gia nhưng trong mắt họ, Huyền Dương Gia chỉ là một vị thần của làng, dù thế nào cũng không thể là đối thủ của Khôi lão gia thống trị gần nửa trấn.
- Đừng nói bậy, ta sẽ đi thỉnh cầu Huyền Dương Gia!
Lưu Phú bị họ nói cho lòng cũng có chút bất an, vội vàng quay về miếu, đối diện với tượng thần kể lại đầu đuôi sự việc.
- Huyền Dương Gia, trước kia ta sợ mất uy nghiêm của ngài nên mới từ chối nộp lương thực, bây giờ nghĩ lại, có lẽ hơi lỗ mãng.
- Chúng ta chịu khổ một chút cũng không sao, nếu Huyền Dương Gia cho rằng nên nộp lương thực, để dập tắt cơn giận của Khôi lão gia, vậy thì hãy để đồng tiền quyết định…
Lưu Phú nắm chặt một đồng tiền trong tay, vái ba vái trước tượng thần, rồi ném xuống đất.
Mặt ngửa.
Lại liên tiếp ném hai lần, vẫn là mặt ngửa.
- Vậy là, Huyền Dương Gia không cho phép chúng ta nộp lương thực cầu hòa?
Lưu Phú nhìn đồng tiền trên mặt đất, lẩm bẩm tự nói.
Tất nhiên là không được!
Trong lòng Trần Dương vô cùng phẫn nộ, dù sao mình cũng là một vị thần, bị người ta bắt nạt đến tận đầu mà không nói, còn phải đi cầu hòa một cách nhục nhã như vậy, vậy thì làm thần cũng chẳng còn ý nghĩa gì!
Huống hồ nếu nhẫn nhịn chuyện này, chẳng khác nào nói cho người khác biết, bản thân bị Khôi lão gia đè đầu cưỡi cổ, sau này còn phát triển thế nào?
E là mãi mãi không thể thoát khỏi Lưu gia thôn.
- Nhưng cũng không thể quá hấp tấp, phải tìm hiểu trước, xem Khôi lão gia rốt cuộc là lai lịch và thực lực thế nào…
Nguyên thân thì không trông cậy được, hắn đối với Khôi lão gia chỉ có ba ấn tượng:
Quái vật ăn thịt người, quá đáng sợ, có thể đánh ta một trăm lần.
Thật sự là vô cùng hèn nhát.
- Xích Vũ, ngươi biết bao nhiêu về Khôi lão gia?
Sau khi Lưu Phú rời đi, Trần Dương gọi Xích Vũ đến trước mặt, hỏi.
- Hắn không phải là thần thực sự, mà là một con yêu quái!
Câu đầu tiên của Xích Vũ khiến Trần Dương giật mình.