Tống Sở đã mấy ngày không gặp cha mẹ, trong lòng có chút nhớ nhung, vừa rồi cô còn có chút ghen tị với đám người Tô Chí Cương, nên khi nhìn thấy hai người Mã Lan liền lập tức vui vẻ chạy tới: “Cha mẹ!”
Cô không còn là trẻ mồ côi nữa, giờ cô cũng có cha mẹ rồi.
Tô Chí Phong khẽ mỉm cười và nâng cô gái nhỏ của mình lên: “Ồ, nặng quá đi.”
Tống Sở ngượng ngùng nói: “Hình như con ăn hơi nhiều.”
Mã Lan nói: “Có thể ăn là phúc, nhà chúng ta có thể nuôi nổi con mà, cứ ăn thật ngoan đi.” Sau đó, vẫy tay gọi Giang Bác đang đứng một bên đi tới: “Tiểu Bác, lại đây cho mẹ nhìn xem một chút nào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây