Mã Lan thì mang vào trong mỏ đọc cho người khác nghe, mấy người biết chữ cũng không biết là con trai Mã Lan viết nên nghe rất chăm chú, dù sao từ đầu tới đuôi một chữ cũng nghe không hiểu gì. Họ đơn giản chỉ cảm thấy người viết đặc biệt lợi hại, đó là suy nghĩ chung của những người có học thức.
Một số chị gái và các thím đang nuôi dạy con trai đều nói: “Mã Lan, bà có được một đứa con trai thông minh như vậy, trong tương lai chắc chắn sẽ được hưởng phúc.”
Hiệu trưởng Tô cũng ra ngoài đi dạo vào sáng sớm với tờ báo trong tay, khi gặp những người bạn cũ ông cụ lại nhờ họ cho lời nhận xét xem bài báo đó có được viết tốt hay không. Sau khi các cuộc thảo luận kết thúc, ông cụ mới nói với bọn họ rằng bài này là do cháu trai mình viết, khiến cho bọn họ ghen tỵ đến đỏ cả mắt rồi mới đi tìm mục tiêu khác để khoe khoang.
Cách thể hiện của Tô Chí Phong thì tương đối gọn lẹ hơn, đó là sau khi mua báo liền đặt ở trên bàn làm việc của mình, cố ý đem bài viết của con trai đặt ở trang trên cùng, tính toán trùng hợp để cho người ta phát hiện.
Ông còn bình tĩnh trả lời: “Con trai tôi viết, tôi không có việc gì nên xem. Dù sao đó cũng là do đứa nhỏ nhà mình viết, là cha mẹ chúng ta cần phải thường xuyên quan tâm đến chuyện của con nhỏ, từ bài viết của chúng có thể hiểu chúng nghĩ như thế nào.” Chẳng mấy chốc, toàn bộ trường trung học đều biết bản thảo con trai thầy Tô viết được lên báo, hơn nữa còn là số báo nổi tiếng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây