Là một học giả lâu năm, ông cụ biết rằng bất kỳ bài viết nghiên cứu nào được viết quá cầu kỳ cũng không được coi là tốt, ngược lại bài viết hay là do người viết phải có trình độ thâm sâu, nắm rõ bản chất bên trong của nó, biến nó thành thứ đơn giản, dễ hiểu.
Chỉ là ông cụ không chắc ba bản thảo này có phải do một người viết ra hay không, nếu thật sự cùng một người viết, vậy chẳng phải quá tuyệt vời hay sao? Một con người giỏi cả ba môn học khó, thật đáng ngưỡng mộ! Và cũng thật đáng tiếc cho một nhân tài lại ở chốn huyện thành xa xôi, nhỏ bé. Giáo sư Thẩm bỗng nổi lên một chút hứng thú, nếu lần sau vị Tô tiên sinh này còn gửi bản thảo hay nào khác tới đây, ông cụ nhất định sẽ tìm ra vị đó mà gặp mặt thử một lần để thử xem xem tài giỏi tới mức nào.
Ông cụ nhìn xem thêm lần nữa, cảm thấy không có chỗ nào cần sửa đổi liền chuyển thẳng cho tổng biên tập xét duyệt, mọi người trong tòa soạn thừa biết ông đã cho qua loại bản thảo chuyên môn này thì đương nhiên bên tổng biên tập sẽ dễ dàng cho qua.
Tống Sở ở nhà bẻ khớp tay mà lo lắng chờ đợi đến hôm thứ ba, hôm nay vừa may là ngày cuối tuần, không cần phải đi học. Tô Chí Phong và Mã Lan muốn đi ra ngoài tìm người mua vé lương thực, nên có ý định đưa hai đứa nhỏ đến nhà ông bà nội Tô, dù gì ông bà cụ cũng đã ngỏ lời cứ đến ngày nghỉ thì đem các cháu sang thăm, lâu không gặp các cháu đâm ra trong lòng hai ông bà cụ không khỏi nhớ nhung.
Tống Sở nằng nặc không chịu đi: “Con muốn ở nhà cùng anh Tiểu Bác chờ thư hồi âm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây