Nghe cô nói vậy, sắc mặt Hứa Văn Minh mới giãn ra một chút, anh ta thành thật giải thích: “Thực sự xin lỗi, từ khi xuống nông thôn tôi luôn cảm thấy bế tắc, chính anh Quân là người đã giúp tôi vượt qua, dần thích nghi với cuộc sống ở đây. Thấy anh ấy như vậy, tôi không kiềm chế được bản thân. Cảm ơn cô đã thông cảm.”
Ngu Tư Tư gật đầu: “Anh Quân cũng giúp tôi rất nhiều, tôi hiểu cảm giác của cậu.”
Nói rõ ràng xong, bầu không khí ở điểm thanh niên trí thức cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Trong phòng, ông Hồ vẫn đang khám bệnh cho đàn anh, những người khác không dám vào quấy rầy nên ai nấy đều tự tìm một góc chờ đợi.
Ngu Tư Tư và Hạ Bình Trăn đi đến góc khuất của sân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây