Lâm Thanh Bác mím môi, nói khẽ: “Mẹ cháu, bà ấy...”
“Phải rồi, người mẹ nhẫn tâm đó của cậu, sao có thể đưa cậu về đây được.” Ông lão cười lạnh.
“Không cần nói nhiều nữa, tôi sẽ không nhận cậu đâu. Nhà các người bây giờ giàu có vinh hoa rồi, còn cần một ông già như tôi làm gì? Đi đi.”
Nói xong, ông lão không buồn để ý tới Lâm Thanh Bác nữa, tiếp tục bận rộn công việc phơi thuốc của mình.
Lâm Thanh Bác đứng đó một lúc lâu, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây