Nếu không phải vì nhà không có tiền, không mua nổi việc làm, thì Tưởng Văn Bân cũng chẳng phải xuống nông thôn thế này.
Dù có thắc mắc, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc Ngu Tư Tư đếm tiền.
Cô đưa tay nhận lấy, chậm rãi đếm từng tờ một.
Giản Anh nhìn thấy cảnh này thì bật cười khẩy: “Thanh niên trí thức Ngu chắc là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền thế này nhỉ? Đếm kỹ thế?”
Ngu Tư Tư chẳng buồn ngẩng đầu, giọng ngọt ngào nói: “Không phải là do có người từng có tiền án sao? Đương nhiên phải đếm kỹ rồi.”
Xác nhận đủ hai trăm năm mươi mốt đồng, cô lập tức nhét gọn vào túi.
Sau đó, cô lục trong túi ra năm hào hai xu cùng tờ giấy vay nợ, đưa cả hai cho đối phương: “Tính toán rõ ràng vẫn tốt hơn. Tôi cũng không thiếu mấy hào này. Nào, đếm lại đi, đỡ để sau này lại bảo tôi tham tiền của anh.”
“Được rồi, tiền cũng trả xong, giấy nợ cũng đưa lại cho anh. Sau này hai người có chuyện gì cũng đừng tìm tôi nữa, chuyện của mấy người không liên quan đến tôi.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Tưởng Văn Bân lập tức lớn tiếng gọi cô lại: “Chuyện của nhà họ Ngu cô cũng không quan tâm sao?”
Ngu Tư Tư quay đầu liếc nhìn anh ta một cái, thản nhiên đáp: “Chẳng liên quan gì đến anh cả.”
Nói xong, cô không thèm để ý đến bọn họ nữa mà đi thẳng về phía điểm thanh niên trí thức.
Hạ Bình Trăn theo sát phía sau.
Đợi đến khi rời khỏi đám đông một quãng xa, anh mới lên tiếng: “Nghe Tưởng Văn Bân nói vậy… có phải nhà em đã xảy ra chuyện gì không?”
Ngu Tư Tư lắc đầu: “Em cũng không biết. Nhưng không phải em mới nhận được thư của mẹ sao? Đợi về sẽ đọc xem trong đó viết gì.”
“Hơn nữa, lời của Tưởng Văn Bân có thật hay không còn chưa chắc.”
Hạ Bình Trăn gật đầu: “Nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm anh. Anh đang tính xây một căn nhà mới. Gần nhà ông Hồ vẫn còn một mảnh đất trống, em thấy chỗ đó thế nào?”
“Nếu không thấy anh ở nhà, cứ đến tìm anh ở nhà ông Hồ.”
Ngu Tư Tư nghe vậy, ngước mắt nhìn anh, đôi mắt hạnh lấp lánh vẻ khó hiểu: “Sao đột nhiên muốn xây nhà vậy? Hơn nữa, anh xây nhà mà sao lại hỏi em nên xây ở đâu?”
Nam chính với phản diện bị làm sao thế? Một người thì đột nhiên có tiền, một người lại đột nhiên muốn xây nhà.
Chẳng lẽ là do hiệu ứng cánh bướm cô gây ra làm thay đổi cốt truyện sao?
Trong tiểu thuyết, đến lúc ông Hồ mất, Hạ Bình Trăn vẫn còn ở trong căn nhà đất cũ kỹ kia mà.
Hạ Bình Trăn nhìn về phía tán cây xa xa, cố ý làm ra vẻ hờ hững: “Thì giờ có người yêu rồi, phải xây nhà tử tế cho cô ấy, để cô ấy sống thoải mái chứ.”
Mấy giây sau, Ngu Tư Tư mới phản ứng lại. Ý của anh là gì? Mặc định cô nhất định sẽ gả cho anh sao?
Cô hơi ngẩng cằm, hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu kiêu ngạo: “Ai nói em nhất định sẽ lấy anh chứ?”
Nghe vậy, ánh mắt Hạ Bình Trăn lập tức trở nên nguy hiểm. Giọng anh trầm thấp: “Ồ? Không gả cho anh thì em còn định gả cho ai?”
Ngu Tư Tư chẳng sợ anh chút nào, giọng điệu vừa nũng nịu vừa tinh nghịch: “Chuyện có gả cho anh hay không ấy à, còn phải xem biểu hiện của anh sau này đã~”
Vừa nói, cô vừa nhìn về phía trước. Đã gần đến ký túc xá của thanh niên trí thức. Cô bảo Hạ Bình Trăn đưa đến đây là được, còn lại cô tự đi về.
Hạ Bình Trăn đạp xe về nhà, còn Ngu Tư Tư cũng trở lại phòng mình.
Lúc này, những thanh niên trí thức khác vẫn còn đang ngoài ruộng, ký túc xá chỉ có mỗi mình cô.