Ngu Tư Tư không mấy để tâm: “Công điểm của tôi chẳng đáng bao nhiêu, lúc nào đi lĩnh cũng được. Còn Hạ Bình Trăn thì tôi cũng không biết anh ấy có bao nhiêu, nhưng cũng không quan trọng lắm. Nhà tôi không thiếu lương thực, tiền cũng đủ tiêu.”
Trần Lan nghe mà có chút ngưỡng mộ, thở dài: “Cậu sướng thật đấy, chẳng cần lo chuyện trong nhà. Tôi thì khác, xuống nông thôn liều mạng làm việc để kiếm công điểm, cũng chỉ mong cuối năm lĩnh được chút ít gửi về nhà, để họ có một cái Tết đủ đầy hơn.”
Ngu Tư Tư nghiêng đầu nhìn Trần Lan, đôi mắt hạnh ánh lên vẻ quan tâm, nhẹ giọng hỏi: “Lan Lan, tôi chưa bao giờ hỏi về gia đình cậu. Lúc trên tàu lửa chúng ta mới quen nhau nên cũng không tiện hỏi kỹ. Giờ thì quan hệ đã khác rồi, cậu kể đi, biết đâu tôi giúp được gì đó.”
Trần Lan khoát tay, cười nói: “Không cần đâu. Thật ra nhà tôi cũng không đến mức quá khó khăn, ngày trước cũng thuộc dạng không giàu nhưng đủ sống.”
“Chỉ là sau này mẹ tôi bệnh nặng, kinh tế gia đình mới sa sút dần, nhưng ít ra vẫn không đến mức đói ăn đói mặc. Tôi muốn gửi đồ về là vì sợ họ có tiền cũng không dám tiêu. Tôi ở vùng quê này tiêu pha chẳng bao nhiêu, nhưng ở thủ đô thì khác, cái gì cũng tốn kém.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây