“Không còn nữa là sao?” Giản Anh trợn to mắt, hai chân suýt đứng không vững, cả người nghiêng ngả, phải đưa tay bám vào cánh cổng sắt.
“Chết rồi.” Gác cổng lạnh lùng nói.
Rõ ràng ánh chiều tà vẫn còn vương trên người, nhưng Giản Anh lại cảm thấy như mình đang đứng giữa băng thiên tuyết địa. Hai chữ lạnh lùng kia như những tảng băng sắc nhọn, nện thẳng lên người cô ta, khiến tứ chi đông cứng, không thể nhúc nhích.
Cô ta gượng gạo kéo khóe môi cứng ngắc: “Chết rồi? Sao có thể chứ?”
Bảo vệ thấy cô ta đột nhiên đờ đẫn, mặt mũi tái nhợt, đứng còn không vững, bèn thầm nghĩ chắc đây là tình nhân cũ của Tiền Hàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây