“Được ạ, rảnh rỗi mời bác qua nhà cháu chơi.”
Dọc đường đi, Dịch Đông nói chuyện không ngừng. Ngu Tư Tư lần đầu gặp người hoạt ngôn như vậy, không kìm được mà tập trung nghe anh ta nói.
Cho đến khi một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, là Hạ Bình Trăn.
Nhờ chiếc túi che chắn, bàn tay to lớn của anh vừa nắm lấy đã lặng lẽ siết nhẹ.
Ngu Tư Tư ngẩng đầu nhìn sang, liền thấy anh vừa đẩy xe đạp, vừa thản nhiên nhìn về phía trước, như thể đang rất chăm chú quan sát đường đi. Nếu không phải bàn tay trong tay cô vẫn còn hơi ấm và lực nắm chặt, cô thật sự đã tưởng anh đang nghiêm túc nhìn đường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây