Trần Phỉ lúc này tựa như ngọn đèn trước gió, hơi thở có thể tắt lịm bất cứ lúc nào. Nửa người hắn đã hóa thành tro bụi, nhưng chỗ biến mất lại không ngừng khôi phục, rồi lại bị hủy diệt.
“Ngươi dám trốn!” Vu Hạm nhìn Trần Phỉ, sát ý trong mắt không hề che giấu.
Theo Vu Hạm, nếu vừa rồi Trần Phỉ ngoan ngoãn để ả bắt, chắn trước người ả, thì lúc này ả đã có đủ sức đuổi theo Đồ Anh, chứ không phải trơ mắt nhìn Đồ Anh chạy thoát.
Nhân tộc nhỏ bé, Dung Đạo cảnh sơ kỳ nho nhỏ, từ lúc bắt đầu ván cờ đã không an phận, đáng chết, đáng giết!
Nghe Vu Hạm nói, lại nhìn biểu cảm của ả lúc này, thân thể Trần Phỉ đang khôi phục bỗng dừng lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây