Từ Kim Chi

Chương 2: Mất trí nhớ

Chương Trước Chương Tiếp

Nàng là Tân Dữu, đến kinh thành là vì muốn tìm ra hung thủ giết hại mẹ mình, nhưng nàng không thể nói ra.

“Thanh Thanh, đập đầu vào đâu đó mà nhất thời nhớ nhầm lẫn cũng không phải là chuyện hiếm, con đừng ngại ngùng.” Đoàn Văn Bách liếc mắt, trầm giọng nói, “Còn không mau đỡ biểu cô nương dậy.”

Một bà tử vạm vỡ bước tới, cùng nha hoàn đỡ Tân Dữu lên lưng.

Cơ thể Tân Dữu vẫn chưa hồi phục, khẽ cụp mắt xuống, tạm thời chấp nhận hiện thực không thể từ chối này.

Đoàn Văn Bách lấy từ trong túi tiền ra hai thỏi bạc, cảm tạ hai vợ chồng già.

Lão hán vội vàng từ chối: “Không dám nhận, không dám nhận...”

Bà lão vẫn luôn im lặng cũng xua tay từ chối.

“Nếu lão bá không nhận, lại thành ra chúng ta không biết ơn.” Đoàn Văn Bách kiên quyết nhét hai thỏi bạc vào tay ông lão, rồi bước ra ngoài.

Bên ngoài sân có không ít dân làng đứng xem náo nhiệt, ánh mắt đều đổ dồn vào Tân Dữu đang được vú già cõng.

“Không biết là cô nương nhà nào, lại được lão Vương cứu giúp.”

“Lão Vương đúng là may mắn.”

Suy nghĩ của dân làng rất đơn giản: Lão Vương cứu được tiểu thư nhà giàu có, người nhà tiểu thư tùy tiện cho chút tiền công cũng đủ để lão Vương kiếm bộn rồi.

Những lời bàn tán xì xào lọt vào tai Tân Dữu, khiến nàng quay đầu lại.

“Vương gia gia, Vương nãi nãi, đợi con dưỡng bệnh xong, sẽ quay lại thăm hai người.”

Mẹ nàng từng dạy không nên có ý hại người, nhưng cũng không thể không đề phòng, hai vợ chồng già này nếu vì nàng mà bị người xấu để mắt đến, thì chính là tội lỗi của nàng.

Hai vợ chồng già liên tục nói: “Cô nương cứ yên tâm về nhà đi.”

Một chiếc xe ngựa rèm xanh lặng lẽ dừng ở đầu làng, sau khi Tân Dữu được dìu lên xe, xe ngựa từ từ rời khỏi ngôi làng nhỏ.

Dọc đường, phong cảnh núi non trùng điệp, hoa thơm cỏ lạ dần dần chuyển thành phố xá sầm uất, người qua lại như mắc cửi, cho đến khi xe ngựa dừng lại, nhờ nha hoàn kiên quyết cho rằng cô nương nhà mình mất trí nhớ, Tân Dữu mới biết được tình hình đại khái của Thanh Thanh.

Thiếu nữ tên Khấu Thanh Thanh này là con gái duy nhất của tri phủ, bốn năm trước, phụ thân bất ngờ qua đời trên đường nhậm chức, mẫu thân vốn đã mang bệnh nặng, nghe tin dữ liền bệnh tình nguy kịch, cố gắng sắp xếp cho người đưa con gái mười hai tuổi lên nhà ngoại ở kinh thành rồi mới trút hơi thở cuối cùng. Con gái yêu của tri phủ trở thành biểu tiểu thư trong phủ Thiếu Khanh, sống ở đó cũng gần bốn năm rồi.

Nha hoàn tên Tiểu Liên, là nha hoàn theo Khấu Thanh Thanh từ nhỏ. Đoàn Văn Bách dẫn người đi tìm cháu gái là thứ tử của ngoại tổ mẫu Khấu Thanh Thanh, người chèo chống phủ Thiếu Khanh là Đại cữu của nàng, Thái Bộc tự thiếu khanh Đoàn Văn Tùng.

“Lo lắng chết bà ngoại rồi, Thanh Thanh của ta ơi!” Tân Dữu bước vào một căn phòng, còn chưa kịp nhìn rõ mọi người trong phòng, đã bị một lão thái thái ăn mặc phú quý ôm chầm lấy.

Mùi hương xa lạ, con người xa lạ.

Tân Dữu không thoải mái cựa quậy, cuối cùng cũng được bà lão buông ra.

“Thanh Thanh, con không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Người lên tiếng là một vị phu nhân chưa đến bốn mươi tuổi, mặc bối tử màu nâu nhạt điểm xuyết hoa văn, trên mặt mang nụ cười quan tâm, Tân Dữu đoán đây hẳn là đại cữu mẫu của Khấu Thanh Thanh, Kiều thị.

Một vị phu nhân khác trông trẻ hơn Kiều thị một chút, bắt gặp ánh mắt của Tân Dữu, liền gật đầu với nàng như một lời an ủi, đây hẳn là nhị cữu mẫu của Khấu Thanh Thanh, Chu thị.

Ở phía xa hơn có bốn cô gái đang đứng, chưa kịp để Tân Dữu nhìn rõ từng người, lão phu nhân đã lên tiếng: “Tiểu Liên, mau dìu tiểu thư về phòng, đại phu lập tức đến ngay.”

“Vâng ạ.” Tiểu Liên khẽ gập đầu gối, tiến đến đỡ Tân Dữu.

Tân Dữu theo bản năng nhìn vào mặt Tiểu Liên, đột nhiên đưa tay lên che mắt.

Vừa rồi vẫn chưa có gì khác thường, nhưng ngay lúc nãy, nàng nhìn thấy một đôi tay nắm chặt chiếc gối mềm, dùng sức ấn vào đầu một nữ tử, cho đến khi nữ tử đó ngừng giãy giụa, chiếc gối được lấy ra, lộ ra một khuôn mặt.

Đó là khuôn mặt của Tiểu Liên.

“Cô nương, người sao vậy?”

Giọng nói quan tâm của Tiểu Liên kéo Tân Dữu ra khỏi khung cảnh hư ảo kia, nàng không trả lời Tiểu Liên, mà khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lần lượt lướt qua mọi người trong phòng.

Lão phu nhân với đôi mắt đỏ hoe, đại phu nhân Kiều thị tỏ vẻ quan tâm, ánh mắt nhị phu nhân Chu thị lộ vẻ thương xót, thiếu nữ váy đỏ cau mày, thiếu nữ áo hồng nhạt cụp mắt mím môi, thiếu nữ áo hồng phấn vẻ mặt khó đoán, và một bé gái đứng bên cạnh Chu thị với vẻ mặt tò mò.

Tân Dữu lại liếc nhìn nhị lão gia Đoàn Văn Bách từ lúc vào phòng báo cáo tình hình đại khái thì không nói gì thêm, một luồng hàn ý dâng lên trong lòng: Việc Khấu Thanh Thanh rơi xuống vách núi, có lẽ không phải là tai nạn.

“Thanh Thanh?” Lão phu nhân nghi hoặc gọi.

Tân Dữu xoa xoa mi tâm, thuận miệng giải thích: “Vừa rồi đột nhiên thấy mắt đau nhói.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)