Vật đó được bọc kín bằng vải cũ đã bạc màu, Tân Dữu mơ hồ đoán được là gì, mở ra xem, quả nhiên là một cuốn sách.
Đó là quyển thoại bản nàng mang theo từ ngôi nhà bị phá hủy, khi nàng vội vàng bị người của Đoạn phủ mang đi, đã được hai vợ chồng già tốt bụng này cất giữ cẩn thận.
Mặc dù nàng đã nhớ từng chữ trong quyển truyện này, cho dù có làm mất cũng không ảnh hưởng đến việc nàng cần làm, nhưng có thể lấy lại được nó, nàng vẫn cảm thấy vui mừng.
Bên cạnh, Tiểu Liên tò mò nhìn chằm chằm vào quyển thoại bản trong tay Tân Dữu, nhìn thấy ba chữ lớn “Mẫu Đơn Ký” trên bìa liền phấn chấn hẳn lên, nhưng mấy vết bẩn màu nâu kia lại khiến nàng ấy trong nháy mắt liên tưởng đến điều gì đó, theo bản năng nuốt xuống lời muốn nói.
“Đa tạ.” Tân Dữu cất quyển thoại bản, dưới sự tiễn đưa của hai vợ chồng già rời khỏi thôn.
Xe ngựa chạy thong thả, bánh xe quay phát ra tiếng kẽo kẹt khô khốc, khiến trong xe yên tĩnh đến lạ thường.
“Cô nương, người thích xem thoại bản sao?” Tiểu Liên nhận thấy tâm trạng Tân Dữu không tốt, thăm dò phá vỡ sự im lặng.
Tân Dữu vô thức cong môi, nhàn nhạt nói: “Ta thích nghe.”
Nương rất giỏi kể chuyện, những câu chuyện bi thương, ly kỳ, kinh dị, hài hước dường như có vô số câu chuyện được cất giấu trong đầu nương, mãi mãi không kể hết.
Tân Dữu thu xếp lại cảm xúc, gọi người đánh xe: “Đến Thiên Anh Sơn.”
Thiên Anh Sơn chính là ngọn núi mà Khấu Thanh Thanh đã đi chơi, mỗi độ xuân về, ngàn cây anh đào nở rộ, đẹp không sao tả xiết. Dù mùa hoa đã qua, nhưng nơi này vẫn là địa điểm du ngoạn lý tưởng.
Người đánh xe lộ vẻ kinh ngạc: “Biểu cô nương muốn đến Thiên Anh Sơn?”
Hai hộ vệ đi theo cũng nhìn nhau.
Biểu cô nương cách đây không lâu mới ngã từ Thiên Anh Sơn xuống, hôm nay lại muốn đi chơi, đúng là người can đảm.
“Hôm đó ta đánh rơi một miếng ngọc bội, hẳn là rơi ở đó. Nhân tiện hôm nay ra ngoài, vừa hay đến xem thử.” Tân Dữu ôn tồn giải thích.
“Cái này...” Người đánh xe vẻ mặt khó xử.
Tiểu Liên vội vàng nhét một ít bạc vào tay người đánh xe: “Miếng ngọc bội kia tuy không quá quý giá, nhưng là do phu nhân để lại cho cô nương, nếu cứ thế mất đi, cô nương sẽ rất đau lòng.”
Người đánh xe nắm chặt bạc, nhìn hai hộ vệ một cái.
Tiểu Liên lại nhét tiền cho hai hộ vệ, cười nói: “Chỉ làm phiền ba vị một chút thời gian thôi.”
Ba người được lợi ích cũng không trì hoãn nữa, xe ngựa nhanh chóng rẽ ngoặt hướng về Thiên Anh Sơn, đến chân núi thì dừng xe để người đánh xe trông coi, còn bốn người Tân Dữu thì lên núi.
“Cô nương còn nhớ không, lúc đó cô nương chính là từ chỗ này ngã xuống.” Trước mặt hai hộ vệ, Tiểu Liên chỉ vào một chỗ uyển chuyển nói.
Hoa anh đào trên núi đã tàn, chỗ đó nở rộ một vùng đỗ quyên màu tím nhạt, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ đẹp đến lóa mắt.
Tân Dữu bước lên một bước.
“Cô nương!” Tiểu Liên lo lắng kéo nàng lại.
Hai hộ vệ cũng không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Yên tâm, ta sẽ không đến gần đâu.” Tân Dữu không tiến lên nữa, chỉ hơi nghiêng người nhìn xuống phía dưới.
Núi Thiên Anh tuy không tính là cao, nhưng cỏ cây rậm rạp, nhìn xuống một cái khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Tân Dữu lắng tai nghe, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.
“Phía dưới có thác nước sao?”
Một gã hộ vệ trả lời: “Có. Thác nước đó đổ thành một hồ nước sâu, nối liền với sông, lúc trước không tìm thấy biểu cô nương, còn tưởng bị nước cuốn đi, chúng tôi đã men theo dòng nước tìm ra rất xa.”
Đây cũng là lý do người của phủ Thiếu Khanh không tìm thấy Khấu Thanh Thanh dưới vực, sau đó khi tìm đến thôn nhỏ gặp Tân Dữu, không hề nghi ngờ.
“Xem ra ngọc bội là bị rơi sau khi ta ngã xuống.” Trên mặt Tân Dữu lộ ra vài phần do dự, sau đó chuyển thành kiên quyết, “Xuống dưới vực xem thử.”
Hộ vệ vừa trả lời lúc nãy mở miệng khuyên can: “Biểu cô nương, bên này không có đường xuống, phải vòng qua đầu bên kia mới vào được, vòng như vậy thì xa lắm, đường cũng khó đi.”
Hộ vệ còn lại cũng nói theo: “Đúng vậy, biểu cô nương, người là thân kim chi ngọc diệp, lỡ như va chạm chỗ nào thì chúng tôi không gánh vác nổi, nếu lại gặp phải rắn rết, lợn rừng gì đó thì càng nguy hiểm hơn.”
Tân Dữu nhìn Tiểu Liên một cái.
Tiểu Liên trực tiếp nhét cho hai người một nắm vàng lá.
Hai hộ vệ suýt nữa bị vàng lá dưới ánh mặt trời làm chói mắt, lời ngăn cản lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng, không nói ra được.
“Hai vị đại ca vất vả một chút, giúp đỡ cô nương chúng tôi.”
“Ồ, dưới núi tuy khó đi, nhưng mấy ngày trước đi đi lại lại mấy chuyến, cũng quen thuộc rồi.” Một hộ vệ ánh mắt vẫn còn hơi đờ đẫn, thậm chí không kịp phản ứng mình vừa nói gì.
Hộ vệ còn lại không dám nói chắc chắn, nhưng cũng thật sự không thể từ chối nắm vàng lá này.
Đây là một nắm vàng lá sao? Không, đây rõ ràng là người vợ như hoa như ngọc sắp có được!
“Vậy biểu cô nương đi đường chú ý dưới chân, nhất định phải đi phía sau chúng tôi.”