Sai nha thấy mẹ mìn như vậy, biết chuyện này không thể thoát khỏi liên quan đến bà ta, liền không khách khí, một cước đá văng mẹ mìn ra, còn quát mắng.
“Ngươi nhìn cho kỹ, là người hay là quỷ?”
Mẹ mìn ngã sõng soài trên đất run rẩy, bà ta nhớ rất rõ ràng, lúc mặc quần áo cho cô nương này, thân thể cô nương đã lạnh ngắt rồi.
Sao có thể là người được?
Trong lòng nảy sinh một chút ác độc, mẹ mìn giơ tay tát mình một cái.
Mẹ mìn lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.
Ây da, đây đều là thật. Lại nhìn đám nha sai hung thần ác sát xung quanh, bà ta dụi dụi mắt, sau đó cẩn thận nhìn Tạ Ngọc Diễm từ trên xuống dưới.
“Nhìn rõ chưa?” Trần Cử bước lên, trầm giọng nói.
Môi mẹ mìn run run, vội vàng nói: “Nhìn rõ rồi, nhìn rõ rồi, là... là người...”
Không ai biết chữ cuối cùng mẹ mìn nói ra có bao nhiêu chột dạ, chẳng lẽ bà ta thật sự già rồi, lúc đó ngay cả người chết hay người sống cũng không phân biệt được?
“Vậy thì nói xem Tạ gia đã chỉ thị ngươi hại người như thế nào?”
Đáng lẽ phải đưa người đi thẩm vấn, nhưng thời cơ hiện tại không tồi, Trần Cử liền hỏi luôn, bên Tạ gia vẫn chưa thẩm vấn được gì, trong lòng ông ta cũng rất sốt ruột, liền để cho bà tử này không gặp được người Tạ gia, lừa bà ta nói ra sự thật.
“Hại người?” Bà tử vội vàng xua tay, “Lão bà tử dù có gan to bằng trời, cũng không dám làm chuyện như vậy.”
Trần Cử hừ lạnh một tiếng: “Tạ gia đã thừa nhận rồi, ngươi còn dám chối cãi.”
“Người đâu,“ Trần Cử vung tay, “đưa bà tử này xuống cho tỉnh táo lại.”
Sai nha đáp lời, định lôi mẹ mìn đi.
Mẹ mìn sợ đến hồn bay phách lạc: “Đại nhân, lão bà tử ta thật sự bị oan uổng, tiểu nương tử này đến tay lão bà tử ta, đã tắt thở rồi...”
Mẹ mìn nói đến đây, ngậm miệng nuốt nước bọt.
Tắt thở cái gì, người ta không phải đang ở đây sao?
Có thể đứng, có thể đi, còn có thể cười...
Nụ cười đó, mẹ mìn nhìn mà tim gan run rẩy.
Mẹ mìn giơ tay tự tát mình một cái nữa, sớm biết thế đã không tham hai mươi quan tiền lớn, làm loại mua bán này.
“Tiểu nương tử này bị người ta bắt cóc bán đi, trên đường bệnh chết, cho nên... cho nên mới bán thi thể, lão bà tử ta thấy tiểu nương tử xinh đẹp, vừa lúc Tạ gia muốn mua nữ thi, liền nổi lòng tham, bỏ ra năm quan tiền lớn, mua người lại, bán cho Tạ gia.”
Trần Cử hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không nhìn thấy vết thương trên cổ nàng sao?”
Làm sao mẹ mìn không nhìn thấy được, chẳng qua là vì thi thể bà ta tìm được, người ta đột nhiên không bán nữa, bà ta cũng không thể đi đào mộ trộm đúng không, Tạ gia rất coi trọng thể diện, không thể nào lấy một thi thể đã chôn cất mang về, hơn nữa Tạ gia cần gấp, sợ bên Dương gia đổi ý, bà ta suy đi tính lại, liền làm luôn chuyện này.
Nghĩ rằng chôn cùng với Dương gia Lục ca nhi \, đối ngoại lại nói là thập nương Tạ gia, trên dưới đều đã sắp xếp ổn thỏa, có thể xảy ra sơ suất gì chứ?
Ai ngờ, chuyện không thể nào xảy ra nhất lại xảy ra.
Mẹ mìn nói hết những điều này một hơi.
“Vậy kẻ bắt cóc bán người ở đâu?”
Mẹ mìn phấn chấn tinh thần, chỉ cần giúp nha môn bắt được kẻ bắt cóc bán người, tội danh của bà ta cũng có thể nhẹ hơn một chút.
“Là Tiêu Đại thường xuyên hoạt động ở Đại Danh phủ, sống ở Hà gia thôn ngoài thành, ngày thường làm chút buôn bán nhỏ.”
Không cần Trần Cử phân phó, nha sai lập tức đi bắt người, chạy một chuyến trong ngoài thành, một lát là có thể quay lại.
Trần Cử cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt được Tiêu Đại, vụ án này hẳn là sẽ rõ ràng, ông ta quay đầu lại, thấy Trương thị đang an ủi tiểu nương tử kia.
Trần Cử không nhìn thấy là, ánh mắt Tạ Ngọc Diễm lướt qua vai Trương thị, nhìn thẳng vào mẹ mìn.
Mẹ mìn bị ánh mắt đó quét qua, toàn thân lạnh toát, mặc dù bà ta biết tiểu nương tử này không chết, nhưng không biết tại sao, trong lòng bà ta lại cảm thấy... người trước mắt này là quỷ.
“Ngươi chưa từng giúp đỡ bắt cóc bán người sao?”
Giọng nói của tiểu nương tử sâu kín truyền vào tai, trán mẹ mìn lập tức toát mồ hôi lạnh, bà ta chưa từng bắt cóc bán người, nhưng có vài lần làm trung gian, cũng không phải là không phát hiện ra manh mối.
Những chuyện mờ ám này, người khác hỏi bà ta nhất định sẽ lấp liếm cho qua, gặp người nói tiếng người, bà ta có bản lĩnh đó, gặp quỷ... cả đời này bà ta cũng chưa học được cách nói chuyện với quỷ.
Sự khác thường của mẹ mìn khiến Trần Cử chú ý, tiểu nương tử hỏi như vậy, lại nhắc nhở ông ta.
“Đem bà ta xuống thẩm vấn,“ Trần Cử nói, “Không khai ra rõ ràng thì đừng hòng bước ra khỏi đây.”
Thẩm vấn mẹ mìn, truyền gọi tên Tiêu Đại kia đều cần chút thời gian, Tạ Ngọc Diễm và Trương thị quay về phòng nghỉ ngơi, không bao lâu sau Dương Khâm cũng được đưa tới.
“Văn lại ở nha môn đều rất tốt, chỉ hỏi ta vài câu,“ Dương Khâm nói, “Không hề nhắc đến chuyện phóng hỏa.”