Vừa rồi nha dịch tìm nước, để Tạ Ngọc Diễm rửa mặt, như vậy lang trung sẽ dễ dàng xem xét vết thương hơn, rửa sạch lớp phấn trang điểm dày cộp và bụi bặm trên mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Trên nền khuôn mặt này, vết siết trên cổ càng thêm dữ tợn.
Không chỉ bà đỡ trầm trồ, khi Tạ Ngọc Diễm đột nhiên nhìn thấy dung mạo của cơ thể này, cũng thực sự giật mình.
Khuôn mặt này vậy mà lại có vài phần giống nàng, nếu nói tất cả đều là trùng hợp, nhưng từ nơi sâu xa lại giống như đã được định sẵn, hay là cơ thể này thật sự có quan hệ gì với nàng kiếp trước?
“Đi theo ta vào phòng trong,“ bà đỡ nhỏ giọng nói, “ta giúp cô xem trên người còn vết thương nào không.”
Việc nhờ bà đỡ kiểm tra như vậy, Tạ Ngọc Diễm không hề chán ghét, nàng cũng không hiểu rõ cơ thể này, vừa hay có thể thông qua bà đỡ tìm hiểu được một số sự thật.
Kết quả thế nào nàng không quan tâm, chỉ là muốn nắm rõ càng nhiều càng tốt, tránh sau này gặp rắc rối.
Với tính cách của Tạ Ngọc Diễm, sẽ không để bị người khác thao túng, nhưng không ảnh hưởng đến việc nàng tìm hiểu “bản thân“.
“Cô nương vẫn còn là xử nữ.”
“Trên cổ tay và mắt cá chân có dấu vết bị trói, trên người cũng có vết thương do va đập, e rằng đã chịu không ít khổ cực.”
“Đại nạn không chết ắt có hậu phúc,“ bà đỡ an ủi Tạ Ngọc Diễm, “Cô nương sau này nhất định sẽ phú quý bình an.”
Lang trung và bà đỡ chuẩn bị ra ngoài báo cáo, Tạ Ngọc Diễm vội vàng tiến lên: “Không biết ta còn có thể nhớ lại chuyện trước kia không?”
Lang trung vuốt râu, lắc đầu: “Khó nói, ta cũng từng gặp một bệnh nhân, ngã từ trên núi xuống, đập đầu, ba ngày mới tỉnh lại, từ đó về sau trở nên ngây ngốc... Cô nương như vậy đã là may mắn lắm rồi.”
Tạ Ngọc Diễm lộ vẻ thất vọng, trong mắt cũng mang theo vài phần hoang mang.
Trương thị đang định tiến lên khuyên nhủ, nhưng khi lang trung, bà đỡ vừa đi, ánh mắt Tạ Ngọc Diễm lập tức trở nên sáng rõ, vẻ uể oải vừa rồi lập tức tan biến.
Trương thị nhìn thấy, nhất thời sững sờ không nói nên lời.
Tạ Ngọc Diễm nhìn Trương thị: “Có một việc, không biết ngài có thể đồng ý không?”
Trương thị theo bản năng gật đầu.
Tạ Ngọc Diễm nói: “Nếu nha môn không thể điều tra ra thân thế của ta ngay lập tức, ta muốn ở lại Dương gia.”
Trương thị không hiểu: “Ý của cô là?”
Tạ Ngọc Diễm nói: “Ở lại Dương gia, làm con dâu của ngài, vợ của Lục ca.”
Trương thị không khỏi kinh ngạc, theo bà thấy, cô nương này xuất thân chắc chắn không tầm thường, lại thông minh như vậy, ở lại nhà bà chẳng phải là chịu thiệt sao?
“Tại sao?” Trương thị nói, “Con trai ta chỉ là một áp chính, lại chết trận ở biên cương, trước đây cô bị người ta hãm hại thì thôi, biết rõ sự thật rồi còn muốn cuộc hôn nhân này... Sau này muốn tái giá, e rằng cũng khó gả vào nhà tốt.”
Tạ Ngọc Diễm không khỏi mỉm cười, kiếp trước nàng đã gả cho hoàng đế, làm Thái hậu lại tái giá với vị hoàng đế giả, nàng chưa từng quan tâm đến danh tiếng.
Trương thị lại nói: “Ta sợ cô hối hận, bỏ lỡ nhân duyên tốt.”
Trải qua những chuyện kiếp trước, Tạ Ngọc Diễm vốn không muốn tái giá, cho dù thật sự gặp được người mình thích, nàng tự nhiên có cách ở bên cạnh người đó.
Những chuyện này trong mắt người khác vô cùng quan trọng, nhưng đối với nàng, chỉ là sự khác biệt giữa “hữu dụng” và “vô dụng” mà thôi.
Tình hình hiện tại, nếu không thể làm rõ thân thế, khó tránh khỏi trở thành dân lưu vong, người bị bán. Nhưng có thân phận vợ của Dương Lục lang, ngược lại dễ dàng vào cuộc hơn, nàng cần gì phải tự chuốc thêm phiền phức?
Tạ Ngọc Diễm nói: “Ta đã dùng thân phận vợ của Lục lang, tự nhiên cũng sẽ chăm sóc ngàivà Khâm ca nhi.”
Tạ Ngọc Diễm nói xong nhìn ra ngoài cửa: “Vẫn còn thời gian, ngài có thể từ từ suy nghĩ.”
“Ta đồng ý,“ Trương thị mím môi, quyết định, “Cô nương bằng lòng ở lại, ta tự nhiên vui lòng, Lục ca không còn nữa, sau này cô muốn rời đi, ta sẽ đến tộc xin thư phóng thê cho cô.” Bà đã thấy thủ đoạn của cô nương này, vì Khâm ca nhi, bà cái gì cũng có thể đồng ý.
Trương thị vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng động bên ngoài.
“Các vị quan gia, tại sao lại bắt lão bà tử này? Lão bà tử ở nha hành (trạm giao dịch buôn bán) nhiều năm như vậy, từng vụ mua bán đều trong sạch, có phải là hiểu lầm gì không?”
Mẹ mìn vừa dứt lời, liền thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, ngay sau đó bà ta trợn tròn mắt, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt.
Mẹ mìn chân mềm nhũn, ngã xuống đất, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Ma... ma ám, đây... đây...” Hoảng loạn, mẹ mìn ôm chặt chân nha dịch, bà ta nhận ra rồi, đây chính là thi thể mà Tạ gia đã mua, còn là bà ta tự tay thay áo cưới nữa đó.