Lúc này nghe tiếng kèn cỏ du dương và quanh quẩn của Lý Hạo, trong đêm trăng tĩnh lặng này, nỗi nhớ nhung trong lòng hắn càng sâu sắc.
Hắn quay lại nhìn thiếu niên kia nhưng thấy đôi mắt của thiếu niên chỉ lặng lẽ nhìn vào khu rừng tối đen, không biết đang nghĩ gì.
“Khúc này gọi là gì?”
“Ánh trăng.”
“Ngươi ở Một Hà nói không muốn về nhà nhưng trong khúc nhạc của ngươi lại toàn là nỗi nhớ.” Cơ Vân Ca nhìn chăm chú.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây