Bạch Xuân Hải dẫn theo đồ đệ của mình tiến lên, mỉm cười nói.
Đồ đệ của hắn là một nam tử khôi ngô, nhìn thiếu niên đang ngồi uy nghiêm kia, tâm trạng bất an, vội vàng nói: “Trước đó là ta có mắt không tròng, xin người thứ lỗi.”
Nói xong, hắn cúi đầu thật thấp.
Tông sư không thể nhục, dễ dàng máu chảy thành sông.
Nhưng Lý Hạo không để bụng chuyện của đối phương, mỉm cười với Bạch Xuân Hải: “Nếu đã vậy, ta cũng xin cảm ơn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây