Thực sự là vui nhưng vẫn không thể níu kéo được trái tim đã sớm phi ngựa ra đi kia.
Bán bộ - nửa bước... Tại sao mình lại bước nhiều hơn một chút chứ?
Lý Hạo lắc đầu cười.
“Ngươi cười cái gì?” Biên Như Tuyết hỏi.
Ánh mắt Lý Hạo dừng lại trên đám mây chiều, nói: “Ta cười cảnh đẹp này, đáng tiếc là thế nhân bận rộn, người đi đường trên phố vội vã qua lại, có ai rảnh rỗi dừng lại ngẩng đầu lên chứ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây