Lão đạo nghe vậy liếc mắt dò xét trên dưới Mạc Vấn một phen. Chu Quan Chính tuy không biết hai người trước đó từng cùng xuất hiện, nhưng nghe được thiện ý trong lời của Mạc Vấn, lại thấy lão đạo kia có vẻ không nhận ra Mạc Vấn, vội vàng tiến lên giới thiệu: “Hoàng chân nhân, vị này chính là nhân tài kiệt xuất của Thượng Thanh, Thiên Khu chân nhân.”
Hoàng Vạn Thanh nghe lời giới thiệu Chu Quan Chính bèn chậm rãi gật đầu. Mạc Vấn quan sát ánh mắt của Hoàng Vạn Thanh liền đoán được lão tuy có nghe nói đến Thiên Khu Tử nhưng không nhận ra mình, liền chỉ tay về hướng tây bắc và nói: “Chân nhân có còn nhờ mười ba năm trước tại phía bắc thành Kiến Khang từng xảy ra một trận chiến.”
Hoàng Vạn Thanh dường như nhớ lại chút gì, chợt bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi chính là gã thanh niên ương ngạnh đã đánh vào tận Hoàng Cung, tru sát Quảng Phổ.”
“Đúng là bần đạo. Trước kia nếu không nhờ Chân Nhân ra mặt bức lui lão tăng La Hán vị ngày ấy, sợ rằng bần đạo không sống được đến hôm nay. Xin Hoàng chân nhân nhận chút lễ này của bần đạo.” Mạc Vấn khom người vái thật sâu. Trước đây, vì ở lại phía bắc Kiến Khang đợi lão Ngũ hồi hồn, hắn bị quan binh nước Tấn và tăng nhân liên thủ vây công, đã tử thủ ở đó mấy ngày. Có một lão tăng định xuất thủ hạ sát hắn. Nhưng giữa lúc khẩn yếu quan đầu có một vị Thái Thanh lão đạo hiện thân, ngăn cản lão tăng kia lấy lớn hiếp nhỏ. Việc này qua đi đã nhiều năm. Lúc đó hắn chỉ biết lão đạo này là tiền bối Thái Thanh Tông, không biết cụ thể là ai. Vì vậy sau này hắn muốn báo đáp cũng chẳng biết tìm ai. Thật không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp mặt ở đây.
Hoàng Vạn Thanh thấy Mạc Vấn hành lễ với mình, thản nhiên cười ha ha nhận lấy: “Chuyện này ta quên từ lâu rồi. Ngày đó ngươi làm tốt lắm, đám giặc ngu ngốc kia cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì. Suốt ngày chỉ biết mạo danh lừa bịp, ức hiếp hại người. Giết rất tốt! Đáng chết! Tiếc rằng bối phận ta quá lớn, không thể tự mình động thủ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây