“Ha ha ha, đám binh sĩ này về sau phải chịu tội rồi.” Lão Ngũ nhìn xuống đám binh sĩ đang bận rộn bên dưới.
“Không làm thì lấy đâu ra có được.” Mạc Vấn mỉm cười. Theo tuổi tác hắn tăng dần, sự từng trải gia tăng, tu dưỡng dần dần mà trưởng thành hơn rất nhiều. Hai tên tăng nhân lưu manh đáng ghét trong mắt hắn không còn quá đáng ghét nữa, bởi vì bọn hắn đã phải trả giá cho sự ngu muội của mình, chính là bọn hắn chỉ có thể mãi mãi sống dưới tầng chót của đau khổ.
“Chức giáo úy này làm không dễ dàng, bọn hắn phải chịu kiếp hầu hạ mấy năm vậy.” Lão Ngũ vỗ cánh bay về phía Nam.
Mùa đông ở phương Bắc rất lạnh, Cự Bức không như mấy loài phi cầm, bên ngoài cơ thể không có nhiều lông, bay trong đêm rét rất cực khổ. Canh ba thì hai người hạ xuống đất chất củi sưởi ấm, đợi đến khi nhiệt độ cơ thể của lão Ngũ tăng lên thì lại tiếp tục bay về phía Nam. Giờ đây hai người đều là người có gia đình, ý niệm trở về nhà rất mãnh liệt.
Vào khoảng canh bốn canh năm, hai người đến được ngoài ba trăm dặm phía Bắc Thượng Thanh Quan. Mạc Vấn nhạy bén phát giác được ngoài một trăm năm mươi dặm phía trước xuất hiện khí tức của hai con phi cầm, phán đoán dựa theo khí tức của chúng thì chắc là hai con hạc cỡ lớn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây