“Đông bắc quận Tát Mãn giáo ra tay, yêu nhân Tát Mãn có nhiều yêu thuật, những dị loại kia chắc là bị bọn hắn gọi đi chống cự quân Hán đấy. . .” Dạ Tiêu Diêu thuận miệng nói ra.
“Nói có lý.” Lưu Thiếu Khanh gật đầu đồng ý. Trước mắt Mộ Dung Yến quốc lại xâm nhập phía nam, đúng là lúc cần dị loại trợ lực.
Mạc Vấn nghe hai người nói lắc đầu nói ra: “Ngày đó ta thống soái Triệu quân Bắc thượng thu phục quận, đã chém giết rất nhiều yêu nhân Tát Mãn. Tinh nhuệ Tát Mãn giáo đã mất hết, không thể khôi phục nguyên khí nhanh như vậy. Huống hồ ta quen thuật khống chế thú của Tát Mãn, bọn hắn chỉ có thể điều khiển dị loại khu vực đông bắc, mà lúc trước dị loại từ địa đạo đi về hướng Bắc đều đến từ phương nam.”
Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu nghe Mạc Vấn nói không lập tức tiếp lời, nhíu mày trầm ngâm. Chốc lát sau Dạ Tiêu Diêu nói: “Liễu Sanh kinh doanh nhiều năm tại đông bắc quận, việc này có liên quan đến hắn không?”
“Hắn đã sớm tán công tự bạo, ngươi sao lại nhớ tới hắn?” Lưu Thiếu Khanh bĩu môi nói ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây