Trên bờ biển thành phố Lâm Hải, tàu đánh cá của Lý Dương cuối cùng cũng cập bến, lúc này Tần Sơn Xuyên đã đợi sẵn ở đây, mà bên cạnh Tần Sơn Xuyên, Tần Nguyệt cũng có mặt.
Tần Sơn Xuyên biết con gái mình đang ở thành phố Lâm Hải, nên khi đến đã gọi điện thoại cho Tần Nguyệt, vừa lúc Tần Nguyệt đang chơi ở bờ biển nên bọn họ đã tụ tập với nhau.
Lúc này, trong mắt Tần Nguyệt rõ ràng có chút kinh ngạc.
Tàu đánh cá của Lý Dương đã đánh bắt được mười ba con cá ngừ vây xanh?
“Tiểu Dương.”
Cuối cùng, Tần Sơn Xuyên cũng gặp được Lý Dương, và nhìn thấy những con cá ngừ vây xanh đó.
“Chú Tần, mấy thứ này nhờ chú, cháu phải đến Thượng Hải trước.” Lý Dương nhanh chóng nói.
“Được.”
Tần Sơn Xuyên biết tình hình của Lý Quốc Hải, sắc mặt cũng rất nghiêm trọng, không có nụ cười nào.
“Chờ đợt đấu giá cá ngừ vây xanh này kết thúc, chú cũng sẽ đến Thượng Hải một chuyến.”
Ông và Lý Quốc Hải là bạn học bốn năm đại học, tình cảm anh em rất tốt.
Nhưng những con cá ngừ vây xanh này ông vẫn phải cố hết sức lo liệu.
Tiếp theo, Tần Sơn Xuyên và Lý Dương nhanh chóng ký một số hợp đồng thỏa thuận đấu giá, sau khi ký xong thì ra lệnh cho mọi người bắt đầu vận chuyển cá ngừ vây xanh đông lạnh.
Những hợp đồng thỏa thuận này là thủ tục đấu giá cần thiết, nhất định phải làm.
“Nguyệt Nguyệt, những con cá ngừ vây xanh này lớn quá!”
Lúc vận chuyển cá ngừ vây xanh, cô bạn thân Sở Đình Đình ở bên cạnh Tần Nguyệt kinh ngạc nói.
“Những con này có thể bán được vài chục triệu nhỉ?”
Tần Nguyệt không nói gì, lần đầu tiên cô nhìn thấy Lý Dương, là lúc Lý Dương đến tìm cha cô là Tần Sơn Xuyên, nhờ giúp đỡ bán đấu giá ốc Long Cung Ông Nhung, lúc đó cô cảm thán Lý Dương gặp được vận may lớn.
Mà hiện tại, Lý Dương lại bắt được nhiều con cá ngừ vây xanh lớn như vậy, theo lời cha cô nói, tổng giá trị của những con cá ngừ vây xanh này ít nhất là tám mươi triệu!
Tám mươi triệu là khái niệm gì?
Cho dù không coi trọng tiền bạc, nhưng lúc này Tần Nguyệt cũng thực sự cảm thấy ghen tị với vận may của Lý Dương. ...
Ký xong hợp đồng đấu giá, thỏa thuận, giao cá ngừ vây xanh cho Tần Sơn Xuyên, Lý Dương lập tức lên xe đến Thượng Hải.
Khoảng ba giờ sau, cuối cùng hắn cũng đến nơi!
Đi vào bệnh viện, Lý Dương đi thẳng đến phòng bệnh.
“Dương Dương.”
Vừa đến cửa phòng bệnh, Lý Dương đã nhìn thấy Lý Tuyết, Lý Tuyết cũng nhìn thấy em trai mình, vội vàng đi tới.
“Chị, cha mẹ thế nào rồi?” Lý Dương vội vàng hỏi.
Lúc này không chỉ Lý Quốc Hải xảy ra chuyện, Triệu Nhu cũng bị ung thư, trong lòng chắc chắn cũng phải chịu một cú sốc lớn.
“Cha mẹ đều ổn, trước đó chị đã đưa mẹ đi kiểm tra sức khỏe kỹ lưỡng, bác sĩ cũng đã đưa ra phương pháp điều trị.”
Tâm trạng Lý Tuyết rõ ràng có chút buồn bã, cha mẹ đều xảy ra chuyện, là con cái chắc chắn là khó chịu nhất.
“Nhưng mà sắp tới mẹ cũng phải nhập viện, hiện tại vẫn phải chờ phòng bệnh.”
Bệnh viện lớn ở Thượng Hải này, phòng bệnh rất chật, cho dù kiểm tra phát hiện ra bệnh, muốn vào ở cũng phải chờ một thời gian, chờ một tháng là chuyện thường.
Lý Dương gật đầu, nói: “Em vào thăm cha mẹ.”
Hắn bước vào phòng bệnh, lúc này Lý Quốc Hải, Triệu Nhu đều ở đây.
“Dương Dương, con đến rồi, con nói chuyện với cha đi.”
Thấy con trai mình, Triệu Nhu vội vàng đứng dậy nói.
Lý Quốc Hải đột nhiên có ý nghĩ muốn chết trong đầu, mặc dù hiện tại ý nghĩ này dường như đã biến mất, nhưng bà lo lắng nó sẽ lại xuất hiện.
Lý Dương nhìn cha mình, chỉ trong thời gian ngắn, Lý Quốc Hải dường như đã trở nên vô cùng già nua, người cha một năm trước còn vô cùng nho nhã, đẹp trai, lúc này trong mắt Lý Dương dường như không còn nhiều sức sống.
“Dương Dương.” Thấy con trai mình, Lý Quốc Hải miễn cưỡng nở một nụ cười trên môi.
Lúc này Lý Tuyết cũng bước vào phòng bệnh, nói: “Mẹ, con đi lấy báo cáo với mẹ.”
Lý Tuyết cùng Triệu Nhu đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh, lúc này chỉ còn lại hai cha con Lý Quốc Hải và Lý Dương.
“Cha.”
Lý Dương đi đến bên giường bệnh, nắm lấy tay cha mình.
Lúc này tay của Lý Quốc Hải cũng không còn nhiều thịt, trông rất gầy gò.
Nhìn thấy cha mình như vậy, Lý Dương thực sự căm ghét nhà họ Triệu, lúc này hắn có thể cảm nhận được, cha mình vẫn chưa hồi phục lại trạng thái trước đây.
Trước đây tính cách của cha mình vẫn rất cởi mở, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không còn nữa.
Không biết người cậu cả hờ nhà họ Triệu kia của mình đã nói gì với Lý Quốc Hải, trước đó Triệu Nhu và Lý Tuyết đều hỏi, nhưng Lý Quốc Hải không nói gì cả.
Lý Dương nắm lấy tay Lý Quốc Hải, nhẹ giọng nói: “Cá ngừ vây xanh con đã nhờ chú Tần rồi, bên chú ấy truyền tin tức đến, bốn ngày nữa sẽ đấu giá, số tiền đấu giá có thể hơn tám mươi triệu, đến lúc đó tiền trong nhà chúng ta sẽ có hơn một trăm triệu, đợi lần sau khi thuốc kháng ung thư xuất hiện là có thể đấu giá được.”