Nếu diễn biến theo chiều hướng bình thường, thì sắp đến lượt cho mình ra tay, tìm cách đánh tan quỷ khí trên khu La Tín, hạ gục cấp dưới của đàn chủ, trả lại sự bình yên cho nơi này ấy nhỉ?
Tống Thư Hàng nhìn đống quỷ khí trên đỉnh đầu, thoáng thở dài.
Nhưng chung, hắn chỉ là một tu sĩ nhỏ mới đạt cảnh giới nhất phẩm nhị khiếu, hắn cũng chưa từng tu luyện kinh văn nào của phật môn hay đạo môn để xua đuổi tà khí.
Dù hắn có tám lá phá tà phù rất mạnh, nhưng nó chỉ có thể bao phủ ở phạm vi hữu hạn, dù có dùng hết thì cũng chẳng thể xua hết quỷ khí.
Vậy nên, đành phải giải quyết bằng chuyện đao kiếm thôi. Để thôn xóm quanh khu La Tín được an bình, tốt nhất là phá hủy ngọn nguồn của quỷ khí, tìm được cấp dưới của đàn chủ để tiêu diệt. Tám lá phá tà phù này phải dùng để đối phó với những kẻ đó.
Chỉ cần kẻ đứng sau thao túng quỷ vật bị đánh bại, chờ đến thái dương ló rạng là đám quỷ khí này sẽ tự tan biến.
Được rồi, nghĩ nhiều vậy cũng chẳng ích gì —— một người mà đến cả kẻ địch ở đâu cũng không biết như Tống Thư Hàng, đành phải đợi đến khi chúng xuất hiện, rồi tùy vào thực lực của chúng để tính tiếp.
Nếu chúng yếu —— thì xử lý ngay!
Còn nếu mạnh —— thì vẫn xử lý ngay! Trong người hắn đang giữ chưởng tâm lôi, kiếm phù, giáp phù, nhẫn đồng cổ, phi kiếm dùng một lần, rồi cả sợi lông chó của Đậu Đậu, nếu dùng hết thì đến cả những kẻ mạnh hơn hắn cũng chẳng phải vấn đề cần lo lắng!
Nếu thế mà vẫn không được thì... chí ít hắn có vạn lý phi độn thuật, có thể dùng nó để trốn tới bên cạnh Bạch tiền bối. Khi ấy, dù có xảy ra chuyện gì thì đã có Bạch tiền bối làm chỗ dựa.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, ông ngoại của Thổ Ba đã đón cả ba đứa vào nhà.
“Mấy cháu vào nhà đi, mấy bữa nay ở lại mà hái dương mai, ngọt lắm.”
Bà ngoại của Thổ Ba đã làm sẵn một bữa cơm phong phú, coi như là chào mừng ba đứa, trên đường lái xe qua, ba cậu chàng chưa được hạt cơm nào bỏ bụng mà.
...
...
“Ông, hôm trước ông ngoại điện bảo là trong thôn có mấy chuyện kỳ quái, là chuyện gì thế ạ?”
Trong lúc ăn cơm, Thổ Ba lên tiếng hói, cậu ta vẫn có chút lo lắng.
Ông ngoại Thổ Ba thầm thở dài, dù cô bé thần bí kia không có mặt, nhưng nếu Thổ Ba đã nhắc tới chuyện này thì iibf cũng chẳng muốn giấu làm gì:
“Dạo gần đây, trong thôn hay có chuyện lạ, đầu tiên là cái đoạn đường dưới núi để vào thôn ấy, chắc các cháu còn nhớ nhỉ?”
Thổ Ba gật đầu, cậu ta từng nghe ông ngoại nhắc tới trong điện thoại.
“Trong vòng năm ngày, ở đoạn đường đó đã xảy ra ba vụ tai nạn.”
Ông ngoại Thổ Ba trầm giọng xuống.
“Không phải do hai xe đụng nhau, cũng không phải do người điều khiển uống rượu say hay lái lúc đang mệt, họ cứ đi rất bình thường, rồi không hiểu sao, kính chắn gió đằng trước như bị thứ sắc bén nào đập vỡ, rồi lật xe. Ba vụ tai nạn, vụ nào cũng giống y hệt thế.”
Nếu một vụ thì còn bảo là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng nếu có tận ba vụ giống nhau như đúc thì ắt có chuyện bất thường.
“Ngoài ra, chừng mười ngày trước, trong thôn bỗng xuất hiện một căn bệnh lạ.”
Ông ngoại của Thổ Ba nhíu mày.
“Người già trong thôn cảm thấy mệt mỏi, uể oải, lúc nào cũng muốn ngủ. Ban đầu chỉ có một, hai người thôi, nhưng càng về sau người mắc càng nhiều, giờ, một phần ba các cụ ông, cụ bà đều đã có cái cảm giác mệt mỏi ấy.”
“Đi viện khám chứa ạ? Chẳng nhẽ là bệnh truyền nhiễm ư?”
Thổ Ba lo lắng.
“Đấy mới là điểm kỳ lạ nhất, tất cả những người dính bệnh đều đã tới viện để kiểm tra tổng thế, nhưng chỉ rút ra được một nguyên nhân duy nhất là —— do dạo gần đây làm việc mệt quá, bác sĩ cam đoan rằng chỉ cần nghỉ ngơi, bồi bổ là được. Hơn nữa, chỉ có người già mới bị thế, còn người trẻ lại không sao.”
Ông ngoại Thổ Ba đáp, đến cả ông mà cũng có chút mỏi mệt.
Tống Thư Hàng nhét quả dương mai vào miệng, thầm gật đầu. Người trẻ không sao, bởi thân thể của họ khỏe manh. Khi cấp dưới của đàn chủ sai quỷ vật tới hút khí huyết của người phàm, chúng chỉ hút một lượng rất ít. Vậy nên, người trẻ có thể cầm cự, nhưng người già sẽ thấy mệt mỏi, uể oải và buồn ngủ.
“Sau đó, mọi người ra ngôi mồ sau núi.”
Ông ngoại Thổ Ba cười khổ.
“Cái tên Hoàng răng cửa canh mộ bảo, hắn ta từng tận mấy thấy được mấy kẻ như u linh đêm hôm quẩn quanh ở đó. Hơn nữa, thường bay vèo một cái chừng mười mét, rồi biến mất.
Sau đỉnh núi ở khu La Tín có một khu nghĩa trang cỡ vừa, Hoàng răng cửa là người trông coi ở đấy.
“Cái ông Hoàng răng cửa đó chắc là mờ mắt ấy chứ?”
Thổ Ba hừng lạnh, rõ rằng là cậu ta chẳng có tí thiện cảm nào về nhân vật này.
“Ban đầu mọi người cũng nghĩ thế, nhưng sau đó có mấy người thay phiên gác đêm với Hoàng răng cửa thì đúng là thấy được mấy bóng dáng bay vèo vèo vài cái rồi mất dạng.”
Ông ngoại Thổ Ba thở dài, nếu không phải đã cao tuổi thì ông cũng muốn qua chỗ lão Hoàng kia canh mộ hai đêm thử xem.
Khu mộ sau núi? Tống Thư Hàng chợt lóe ra một ý, chẳng nhẽ đó là nơi cấp dưới của đàn chủ hoạt động?
Ngoài mấy chuyện trên, ông ngoại của Thổ Ba còn kể mấy vụ quái lạ khác.
Chính vì cả đống chuyện cổ quái bùng nổ cùng một lúc, nên mới khiến một người có niềm tin mãnh liệt rằng “khoa học là sức mạnh, phải tin tưởng khoa học, bài trừ mê tín” như ông phải rùng mình, cảm thấy có điều bất thường.
Lý Dương Đức lẳng lặng nghe, cuối cùng, cậu ta thoáng thở dài. Nếu những chuyện này mà xảy ra chung quanh cậu ta, thì chắc cậu ta cũng ngờ rằng quanh mình có quỷ ấy chứ.
“Ông, chúng ta có cần tìm máu chó mực không?”
Thổ Ba trêu.
Ông ngoại Thổ Ba lấy đũa gõ nhẹ vào cậu ta:
“Đừng có nói lung tung, ông thấy bồn chồn nên muốn có người tới chơi thôi.”
Thổ Ba cười gián.
Ăn uống no nê rồi, mọi người bắt đầu uống trà, nói chuyện.
Ông ngoại Thổ Ba là người giỏi nói chuyện, có ông ở thì chẳng lo việc bầu không khí sẽ trở nên nhàm chán.
Sau khi nói chuyện một hồi, Tống Thư Hàng duỗi lưng rồi cười nói:
“A công, cháu ra ngoài đi dạo, hoạt động gân cốt một chút. Nãy lái xe suốt năm tiếng, người cứng hết cả rồi.”
“Muốn tao đi cùng không?”
Thổ Ba hỏi.
Tống Thư Hàng chỉ vào chân cậu ta, rồi chỉ cười mà chẳng nói gì.
Dương Đức thì cười phá lên
...
...
Sau khi rời khỏi nhà của ông ngoại Thổ Ba, Tống Thư Hàng về xe, lấy ra một cái túi thuôn dài, đeo lên lưng.
Trong đây đựng bảo đao Bá Toái.
Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại ở một quỷ hồn trên nóc nhà của Thổ Ba. Quỷ hồn đó mới sinh ra không lâu, còn đang trong suốt, đến cả cấp bậc thấp nhất là quỷ binh nhất giai còn chưa đạt tới được, cùng lắm cũng chỉ được coi là du hồn mà thôi.
Nó không ngừng di chuyển quanh cửa nhà của ông ngoại Thổ Ba, không phá cửa, mà như đang hấp dẫn Tống Thư Hàng đi ra.
Đợi đến khi Tống Thư Hàng ra rồi, du hồn nọ bắt đầu chạy, chạy được chừng trăm mét thì lại đứng đợi Tống Thư Hàng.
Định dụ mình qua sao? Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Hai tay hắn cắm vào túi áo, tay trái cầm một lá phá tà phù, tay trái cầm một lá giáp phù, cứ thế mà đi theo sau du hồn.
Cứ đi rồi lại đi, cuối cùng nó cũng dừng lại trên nóc một căn nhà ba tầng, cửa khép hờ, hiển nhiên là đang đợi Tống Thư Hàng đi vào.
Tống Thư Hàng tiến lên, nhẹ nhàng đẩy vửa rồi vào trong.
Trong nhà không có ai, chỉ có một chiếc điện thoại bàn đang ở mở.
“Ha ha, ngươi đến rồi sao. Ngươi chính là kẻ đã động tới con quỷ binh ở cửa thôn đúng không?”
Phía đầu dây bên kia của chiếc điện thoại vang lên tiếng một người đàn ông bị biến thanh.
Tống Thư Hàng nhíu mày, kẻ này đúng là cẩn thận thật đấy.
“Ngươi chính là kẻ điều khiển quỷ binh kia sao?”
Tống Thư Hàng đè giọng xuống, định bụng moi chút tin từ kẻ này.
“Ha ha, quỷ binh ấy đúng là chịu sự điều khiển của bọn ta. Không ngờ, chẳng mấy chốc đã có một tu sĩ chính đạo như ngươi tới. Nhưng cũng may, thực lực của ngươi không mạnh như bọn ta nghĩ.”
Giọng điệu của người đàn ông trong điện thoại vô cùng quỷ dị.
Tống Thư Hàng cười lạnh, ta mới chỉ là tu sĩ nhất phẩm nhị khiếu đấy thì đã sao.
“Quay về chuyện chính đi, tên quỷ binh ngu xuẩn bị ngươi xử lý kia cứ coi như cho qua. Nhưng bọn ta khuyên ngươi một câu, mấy ngày sau cứ ngoan ngoãn một chút, đôi bên nước sông không phạm nước giếng! Nếu chọc giận bọn ta, thì bọn ta sẽ điều động mọi quỷ hồn, khiến người trong thôn chết vì cạn kiệt khí huyết. Đến lúc đó, chung quanh chỉ có mình ngươi thì ngăn nổi mấy con quỷ vật chứ?”
Giọng người đàn ông phía đầu dây bên kia trầm xuống.
“Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Tống Thư Hàng hỏi lại rất bình tĩnh.
“Ha ha, sao ngươi lại nghĩ thế chứ —— vốn bọn ta không có ý định giết ngươi mà, dù sao thì thời đại này khác xưa rồi, bọn ta cũng chẳng muốn giết cả thôn làm gì. Bọn ta chỉ muốn lặng lẽ hấp thu khí huyết thêm đôi ba ngày rồi sẽ rời khỏi đây. Ngươi và bọn ta cùng nhau trải qua hai ngày yên bình, thế chẳng tốt à?”
Giọng điệu của người đàn ông trong điện thoại trở nên lạnh lùng.
“Đừng ép bọn ta giết ngươi, bọn ta không muốn giết người, nhưng không đồng nghĩa với việc bọn ta không giết người!
“Ha ha.”
Tống Thư Hàng bật cười.
Đột nhiên, hắn tiến về trước rồi đấm mạnh vào chiếc điện thoại bàn.
Rầm...
Chiếc điện thoại nát bấy, từ trong đó chuồn ra một luồng khói đen.
Thứ đó cũng là quỷ vật.
Ngay từ đầu, vốn đã chẳng có người đàn ông nào gọi điện —— chỉ có con quỷ vật này nấp trong điện thoại, nói chuyện với Tống Thư Hàng.
Không phải cấp dưới của đàn chủ.
“Lần sau đóng vai điện thoại thì nhớ cắm dây vào? Ngươi ngốc thì đừng cho rằng ai cũng ngốc như ngươi thế chứ.”
Tống Thư Hàng xoay người, lại đấm thêm cú nữa vào làn khói đen.
“Chết tiệt, không ngờ lại bị ngươi phát hiện.”
Luồng khói đen kia biến ảo, hóa thành một người đàn ông mặc khôi giáp. Giống bộ khôi giáp mà con quỷ binh ở cửa thôn mặc, nhưng thứ làn khói này biến thành lại là quỷ tướng.
Quỷ tướng, có thực lực tương đương với tu sĩ nhị phẩm. Hơn nữa, khác với quỷ binh, quỷ tướng đã nhớ lại đa số những ký ức khi còn sống, cũng có thần trí nhất định.
Quỷ tướng giơ tay lên, cánh tay nó hiện lên một tấm khiên lớn, đỡ lấy cú đấm của Tống Thư Hàng.
Rầm...
Tống Thư Hàng rụt lui, quỷ tướng cũng bị đánh bật.
Không phải bởi cú đấm này của Tống Thư Hàng mạnh nhường nào, mà bởi con quỷ tướng này đang ở trong trạng thái suy yếu. Giống như quỷ tướng Khổ U mà cấp dưới của đàn chủ từng lặng lẽ đưa lên tàu.