Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 192: Tao đi rèn luyện chút!

Chương Trước Chương Tiếp

“Thư Hàng, mày tới rồi đấy à.”

Thổ Ba ngồi trên giường, day day đôi mắt đỏ quạch —— quá không cam lòng luôn, trước đây, người uống rượu tốt nhất trong cái ký túc xá này là cậu ta, mình cậu ta cũng đủ khiến cả ba thằng Tống Thư Hàng, Cao Mỗ Mỗ và Dương Đức đều phải quắc cần câu.

Nhưng không biết từ lúc nào, tửu lượng của Tống Thư Hàng đột nhiên tăng vọt. Từ đó về sau, cậu ta chưa từng thấy Tống Thư Hàng gục bao giờ. Lần nào cậu ta cũng là người say mèm, còn Tống Thư Hàng thì vẫn trưng cái bộ mặt kiểu bọn mày đều say mình tao tỉnh.

Tống Thư Hàng cầm theo ba phần ăn sáng, cười bảo:

“Ờ, dậy sớm chút, tranh thủ lúc đa phần mọi người còn đang ngủ nướng thì mình đi cho đỡ kẹt.”

Dương Đức đón lấy bữa sáng và nói:

“Tao chưa về nhà ngay, còn chút việc phải làm ở đây.”

Cậu ta từng kể về chuyện đó rồi, cái phần mềm cùng lập trình với người khác sắp thành công, trong kỳ nghỉ hè sẽ có buổi công bố, cậu ta cần ở lại đại học Giang Nam một chút.

“Hè này tao với Nha Y đi mấy chỗ chơi, lát ra sân bay luôn, không chen tàu điện ngầm với bọn mày.”

Cao Mỗ Mỗ ngáp một cái.

Dạo gần đây, Gia Cát Trung Dương hay bám đuôi, khiến cậu ta và Nha Y chẳng có chút không gian riêng gì cả. Giờ, nhân lúc kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu, cậu ta và Nha Y bèn lén đặt vé, chuẩn bị bay đi luôn, né cái thằng bám đuôi Gia Cát Trung Dương chết tiệt kia.

“Dương Đức, mày ở lại đại học Giang Nam, chi bằng đi qua nhà ông ngoại với tao và Thư Hàng đi, dù sao cũng chỉ cần một, hai ngày gì đó thôi, đi hái quả dương mai.”

Thổ Ba bảo Dương Đức.

Qua nhà ông chơi, dẫn càng nhiều bạn càng tốt. Lỡ như chọc ông giận thì nể mặt mấy thằng bạn này, ông cũng sẽ cho qua. Nếu chỉ dẫn Thư Hàng qua, khéo ông còn đánh mình tuốt xác trước mặt nó ấy chứ.

Dương Đức nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu:

“Cũng được.”

“Vậy Thư Hàng, Dương Đức với tao qua nhà ông ngoại tao chơi, Cao Mỗ Mỗ, mày cứ đi với em nhà mày đi.”

Thổ Ba cười ha hả, rồi nhảy từ giường xuống.

Ngay sau đó, cậu ta bỗng nhiên hét thảm một tiếng, nước mắt chảy ra. Vội giơ cái chân trần của mình lên thổi thổi.

Tống Thư Hàng hỏi:

“Sao thế?”

“Bàn chân tao bị thương lúc nào ấy nhỉ?”

Lâm Thổ Ba nhìn chân mình, nơi đó có một vết phỏng rất mới.

“A, cái vết này tao nhớ.”

Cao Mỗ Mỗ đẩy kính mắt.

“Đêm qua, Thổ Ba đột nhiên đứng lên khỏi giường, đi chân trần tới cửa sổ, sau đó thì hút thuốc. Tao cứ tưởng nó tỉnh, nhưng nhìn nó lại giống như đang say. Hút thuốc xong, nó ném tàn thuốc xuống sàn, xong tao thấy nó dí chân lên dập thuốc theo thói quen. Thế nên sau đó, nó hét thảm một tiếng, đến tao cũng sợ. Hét xong, nó lại bò lên giường ngủ tiếp. Tao cứ tưởng vết thương đấy không nặng lắm.

“Cao Mỗ Mỗ, mày đúng là thằng vô lương tâm, sao mày không xem vết thương hộ tao?”

Thổ Ba muốn khóc quá trời.

“Ha ha.”

Cao Mỗ Mỗ đẩy kính mắt.

“Mày nghĩ nửa đêm nửa hôm, tao sẽ chạy đến xem bàn chân của một thằng đực rựa à? Tao không có cái sở thích đó!”

Dươg Đức gật đầu, nói với giọng thấm thía:

“Thổ Ba, hút thuốc lá ảnh hưởng đến sức khỏe. Giờ mày đã hiểu cái câu đó chưa?”

“Hiểu cái đầu mày ấy.”

Thổ Ba khóc một dòng sông, cuộc đời cậu đúng là bất hạnh mà, gặp phải mấy thằng bạn đểu thế này.

“Cứ thế đi, bọn mình qua bên nhà ông ngoại mày, không cần đi tàu điện ngầm. Có ba đứa thế này, thuê cái xe rồi lái qua là được.”

Dương Đức đề xuất.

“Đành thế thôi.”

Thổ Ba cười khổ —— nhưng thuê xe đắt lắm, một chuyến này phải đi chừng năm tiếng cơ mà.

“Không cần thuê, tao mượn bạn tao cái xe, bọn mình tự lái đi.”

Tống Thư Hàng mỉm cười, phất tay áo.

“Bạn á? A, là cái đứa qua khu Giang Nam xong gọi mày đi chơi ấy à?”

Mắt Thổ Ba sáng rỡ.

. . .

. . .

Mười phút sau, ba người chuẩn bị xong xuôi.

Thư Hàng và Dương Đức đỡ Thổ Ba, cho cậu ta nhảy lò cò xuống, rồi đi qua bãi đỗ xe.

“Đi đường cẩn thận ~~”

Cao Mỗ Mỗ đứng ở cửa ký túc xá, cười vẫy tay với ba người bọn họ.

Ba ngươi đi tới chiếc xe kia, Tống Thư Hàng mở khóa, dìu Thổ Ba lên xe trước rồi cất hành lý vào cốp.

Lên xe rồi, Thổ Ba nhìn Tống Thư Hàng với vẻ cổ quái.

Sau đó, Dương Đức và Thổ Ba cùng ngồi ở ghế sau.

Tống Thư Hàng mở bản đổ, đặt điểm đến là quảng trường La Tín ở thành phố J, rồi đạp ga, xuất phát.

Trên đường đi, Thổ Ba ghé lại bên tai Dương Đức, hỏi:

“Dương Đức, chẳng lẽ cái đứa bạn của Thư Hàng là con gái à?”

“?”

Mặt Dương Đức lấy làm khó hiểu.

“Cái xe nó mượn tên đầy đủ là “Chiếc xe khiến các bạn gái yêu mến”, là loại ô tô được một nhà sản xuất ở quốc nội thiết kế riêng cho phụ nữ. Loại xe này chẳng thằng đàn ông nào mua cả. Nghĩa là, mấy hôm nay, Tống Thư Hàng thường xuyên ngủ hoang là bởi đang ở bên cô nàng nào rồi.”

Thổ Ba cười trộm.

Dương Đức hiểu ra bèn gật gù!

Tống Thư Hàng ngồi trước mà đổ mồ hôi ròng ròng... Dù Thổ Ba nói rất nhỏ, nhưng với độ thính tai hiện tại của hắn thì vẫn có thể nghe rõ từng câu từng chữ của cậu ta.

Oan quá trời ơi!

Những gì hắn biết về xe chỉ giới hạn trong mấy cái hãng mà mọi người thường biết thôi, ai mà ngờ nổi cái xe mình lấy bừa lại là loại dành riêng cho con gái chứ?

**************

Đại học Giang Nam cách nhà ông ngoại Thổ Ba chừng năm giờ xe. May mà hôm nay thời tiết không tệ, trời nhiều mây, u ám, không có mặt trời nên không nóng quá. Nếu không thì đi suốt năm tiếng thế này, sợ rằng ông mặt trời sẽ cho chúng nó thành người khô.

Vốn Tống Thư Hàng còn định lái thay phiên với Thổ Ba, nhưng thấy chân cậu ta bị thương như vậy, hắn đành tự lại cả chặng.

Ở phía sau, Thổ Ba và Dương Đức chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, cả hai vừa nói vừa cười.

Thời gian cứ thế trôi qua... Trên đường đi có dừng lại nghỉ một lần.

Chừng hơn bốn tiếng rưỡi, xe rốt cục cũng tới gần khu La Tín.

Thổ Ba và Dương Đức đã bắt đầu gà gật.

Bất giờ, Tống Thư Hàng đột nhiên dừng xe rồi đỗ lại bên đường.

Thổ Ba xoa xoa mắt, hỏi:

“Tới chưa?”

Nhưng khi quay đầu lại nhìn thì hắn thấy họ còn ở đường quốc lộ dưới chân núi. Đây là con đường đi thông tới khu La Tín, cách nơi đó chừng hơn mười phút.

Chưa tới à?

Cậu ta quay sang nhìn Tống Thư Hàng với vẻ nghi hoặc.

“Ừ, sắp đến rồi. Bọn mày cứ ngủ đi, tao lái mệt nên xuống xe hoạt động gân cốt một chút.”

Tống Thư Hàng quay đầu lại, cười gian với Thổ Ba.

“Cũng phải, mày tự lái suốt bốn, năm tiếng rồi. Xin lỗi nha, nếu chân tao không bị thương thì đã có thể lái thay cho mày rồi, thế thì đỡ mệt hơn.”

Thổ Ba cười he he.

“Không có gì.”

Tống Thư Hàng lắc lắc tay, vặn vặn cổ.

Ánh mắt hắn dừng ở nơi cách quốc lộ chừng hai mươi mét.

Nơi ấy, có một bóng dáng mờ ảo đứng ở giữa đường, bóng dáng ấy lộ ra quỷ khí nồng nặc.

Đó là một người đàn ông cao to trong bộ giáp của binh lính thời cổ đại. Mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ khủng bố, mái tóc dài màu bạc. Tay cầm sợi xích to, ở đầu xích là hai thanh đao dính máu.

Chung quanh người đàn ông này, có thể mơ hồ thấy được kính xe vỡ, cùng với một vài bộ phận trên xe. Đó là dấu vết để lại từ những vụ tai nạn xe cộ, chưa được gột sạch.

“Quỷ vật à?”

Tống Thư Hàng lẩm bẩm.

Do hôm nay trời nhiều mây không nắng, nên dù đang giữa ban này ban mặt mà quỷ vật vẫn dám xuất hiện trên đường quốc lộ sao?

Trong lúc hắn đang trầm từ, ánh mắt của con quỷ khôi ngô kia liếc về phía Tống Thư Hàng. Nhưng nó không để ý tới hắn, mà chỉ chăm chú vào chiếc xe ven đường. Dường như, nhiệm vụ của nó chính là gây ra những vụ tai nạn xe cộ ở đoạn đường này.

Đây chẳng qua chỉ là một con quỷ binh cấp thấp. Dựa vào việc cảm ứng khí tức, Tống Thư Hàng xác định được điều đó. Nhưng, không thể loại trừ khả năng nó cố tình lấp liếm khí tức của mình.

Tống Thư Hàng tiến về lên, đi tới trước mặt con quỷ bình này. Quỷ binh cao chừng hai mét, Tống Thư Hàng thấp hơn nó một cái đầu.

Nó cúi xuống nhìn Tống Thư Hàng, chẳng hề nhúc nhích.

Quỷ binh đê giai không có nhiều thần trí, sau khi bị huấn luyện, chúng chỉ biết chấp hành nhiệm vụ của chủ nhân một cách máy móc, ít khi có hành vi tự chủ.

“Kim cương căn bản quyền pháp một!”

Tống Thư Hàng vung quyền, khí huyết trong tâm khiếu, nhãn khiếu ngưng tụ đến tay phải, một cú đấm như pháo nổ đâm thẳng vào cằm của nó.

“A ~”

Quỷ binh bị đánh cho bay vút lên trời, sau đó lại rơi sầm xuống đất. Nó kêu lên thê thiết.

Loại quỷ binh này chỉ có thực lực gần tương đương với tu sĩ nhất phẩm vừa mới khai khiếu.

Tống Thư Hàng bước lên từng bước, nhìn như thong thả, nhưng thực chất tốc độ lại như chạy gấp —— đây chính là thân pháp quân tử vạn lý hành!

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã bước đến trước mặt con quỷ binh cao to nọ.

Quỷ binh thậm chí còn chưa kịp đứng dậy, Tống Thư Hàng tiếp tục siết quyền đấm xuống đầu của quỷ binh. Quyền nào quyền nấy găm vào da thịt, đầu gối gắn đè siết ngực của quỷ binh khiến nó không thể đứng dậy.

Sau ba hơi thở, đầu của quỷ binh bị Tống Thư Hàng đánh vỡ, thân thể nó hóa thành luồng khói đen.

Bấy giờ, linh quỷ trong tâm khiến của Tống Thư Hàng chui ra, nó lộ nửa người, giơ một tay túm lấy luồng khói nọ, rồi há mồm nuốt vào bụng. Nuốt xong rồi còn chép miệng ra chiều hài lòng lắm lắm.

“Hở?”

Tống Thư Hàng nhìn linh quỷ của mình với vẻ nghi hoặc, nó có thể dựa vào việc nuốt những quỷ vật khác để hồi phục năng lượng sao?

Hiện tại, hắn chưa hoàn thành giai đoạn “đồng điệu” với quỷ linh, nên cái “ý thức tương thông” của cả hai vẫn đứt quãng. Do đó, hắn không biết được suy nghĩ của linh quỷ lúc này.

Nhưng nếu đã biết linh quỷ có thể dựa vào việc nuốt quỷ vật để hồi phục, thì hành trình tới khu La Tín lần này nhất định sẽ giúp nó được ăn no nê.

Tống Thư Hàng thu quyền về rồi thở nhẹ ra một hơi.

Khu La Tín đúng là có vấn đề. Có quỷ vật dám đứng ở quốc lộ để gây tai nạn, chẳng lẽ là cấp dưới của Đàn Chủ đang giở trò ư? Hay là quỷ vật đi lạc tới, hoặc là quỷ môn tán tu đi cùng với nó?

Dù là thế lực nào đi chăng nữa, chỉ cần mình xử lý con quỷ binh này, chắc chắn chúng sẽ sớm nhận ra.

Khi ấy, chắc chắn sẽ có cấp dưới của đàn chủ âm thầm dò xét. Bấy giờ, mình có thể thuận thế để lần ra, rồi bắt được chúng!

. . .

. . .

Trong xe, Thổ Ba thằng bạn mình với vẻ nghi hoặc, Tống Thư Hàng vung quyền vào không khí, sau đó tiến lên vài bước rồi điên cuồng đấm xuống đất, cứ như đang đánh ai, nom như trúng tà.

“Lái xe chừng bốn, năm tiếng thôi mà, áp lực lớn thế cơ à?”

Thổ Ba xoa xoa trán, chẳng lẽ Thư Hàng muốn đánh mình?

Bấy giờ, Tống Thư Hàng hát nghêu ngao quay về xe:

“Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Thổ Ba nở nụ cười lấy lòng:

“Thư Hàng, mày vất vả rồi, để tao gọi điện cho ông bảo mình sắp đến rồi.”

Ô tô lại lên đường tới khu La Tín.

Thổ Ba gọi điện cho ông:

“A lô, ông à, cháu, Thư Hàng với một đứa bạn nữa là Dương Đức cùng qua, chừng hơn mười phút nữa là tới nhà rồi.”

“Mấy đứa thuê xe à?”

Giọng của ông ngoại Thổ Ba vang đến, nó không còn rắn rổi như hai ngày trước, mà có phần yếu ớt.

“Bọn cháu tự lái tới.”

Thổ Ba đáp.

“Vậy mấy đứa cẩn thận một chút, đặc biệt là cái chỗ quốc lộ dưới chân núi, mấy hôm nay ở đó đã có ba vụ tai nạn giao thông rồi đấy.”

Ông ngoại của Thổ Ba nói.

“Yên tâm đi, bọn cháu đã đi qua đoạn đó rồi.”

Thổ Ba cười ha hả, đồng thời, cậu ta còn đưa mắt nhìn Tống Thư Hàng.

Trùng hợp thế nhỉ, hình như ban nãy Tống Thư Hàng dừng lại rồi lay hoay quanh đó một hồi thì phải?

****************

Mười phút sau, Tống Thư Hàng dừng xe ở khoảng sân trong nhà của ông ngoại Thổ Ba.

Ông ngoại Thổ Ba đã đứng đợi khách ở cửa nhà từ sớm.

Sau khi mở cửa xe, Thổ Ba xuống trước tiên, cậu ta lao đến ôm ông ngoại. Sau đó, Dương Đức vừa dụi mắt vừa đi xuống, Tống Thư Hàng đỗ xe rồi cùng xuống theo.

“Ông, cháu giới thiệu với ông. Đây là bạn cùng phòng của cháu, Lý Dương Đức, và cả Tống Thư Hàng nữa, ông từng gặp nó rồi.”

Thổ Ba nói.

“Mừng mấy đứa tới chơi!”

Ông ngoại của Thổ Ba đón tiếp Tống Thư Hàng vừa Lý Dương Đức rất nhiệt tình.

Khi Tống Thư Hàng dừng xe rồi khóa kỹ cửa xong, ông của Thổ Ba nhìn vào trong mới thấy —— có chút thất vọng. Cô gái thần bí hôm nọ không qua đây sao?

Sau khi trong thôn xảy ra những chuyện quỷ quái, ông lập tức nghĩ tới cậu bạn của Thổ Ba là vì ông bỗng nhiên nhớ tới cô gái thần bí đi cùng Tống Thư Hàng lần trước.

Nhưng vất vả lắm mới đợi được đến khi Tống Thư Hàng đến, lại không thấy cô bé kia đâu. Lòng ông có chút thất vọng. Đương nhiên, ông ngoại Thổ Ba cũng nhanh chóng loại bỏ những cảm xúc ấy.

Tự ông mời bạn của Thổ Ba đến chơi, không nên mất lịch sự.

Tống Thư Hàng cũng ôm ông ngoại của Thổ Ba một cách rất nhiệt tình:

“A công, bọn cháu qua làm khách đây!”

Ông ngoại của Thổ Ba cười ha ha, ông rất thích cậu bé Tống Thư Hàng ngoan ngoãn, lễ phép này.

Trong lúc ôm, Tống Thư Hàng thoáng nhíu mày.

Trên người ông ngoại của Thổ Ba có một sợi quỷ khí, thứ này vương lại khi vừa mới tiếp xúc với quỷ vật.

Nhìn thêm cái vẻ mệt mỏi của ông ngoại Thổ Ba lúc này, chẳng lẽ ông ấy từng bị quỷ vật hút mất một phần khí huyết ư?

Sau khi buông ông ngoại của Thổ Ba ra, Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn chung quanh... Dù mắt thường không thấy, nhưng dựa vào tinh thần lực thì vẫn có thể cảm ứng được, chung quanh có luồng quỷ khí âm u.

Khắp bầu trời của khu La Tín đều có dấu vết quỷ vật đi qua. Những dấu vết này sẽ tan thành mây khói khi có ánh mặt trời. Nhưng hôm nay, thời tiết âm u, nên chút quỷ khí ấy vẫn còn đọng lại...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)