Sáng hôm sau, Tống Thư Hàng mơ mơ màng màng tỉnh lại —— đêm qua, hắn đã có rất nhiều giấc mơ kỳ quái.
Mơ thang máy đột nhiên trục trặc, đang ở tầng mấy chục đột nhiên rơi xuống.
Mơ mình bỗng nhiên là nhân viên vệ sinh, đang cheo leo lau kính ngoài tòa nhà cao chừng trăm tầng thì dây thừng bị đứt.
Mơ mình đang đứng ngắm cảnh trên vách núi thì có người đẩy nhẹ mình một cái từ phía sau.
Còn mơ mình đang đi trên đường thì bất ngờ rơi xuống một cái giếng, hơn nữa cái giếng đó còn không đáy, rơi hoài rơi mãi mà vẫn chưa tới nơi.
Tóm lại là đủ các tình huống rơi từ trên cao rơi xuống. Mơ tới độ chân của Tống Thư Hàng cũng nhũn cả ra...
Chuyện này khiến hắn tỉnh dậy rồi những vẫn vô cùng hoang mang, sợ hãi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, mấy giấc mơ này chắc chắn là hậu quả của việc chơi nhảy bungee với Bạch tiền bối hôm qua.
“Nhắc tới hôm qua, chẳng nhẽ mình bị Tam Lãng tiền bối nhập xác à?”
Nhớ đến những gì xảy ra vào ngày hôm qua, Tống Thư Hàng hối hận vô cùng, sao lại không giữ mồm giữ miệng thế cơ chứ?
Mong rằng hôm nay Bạch tiền bối đã hết giận, không kéo mình đi chơi nhảy bungee nữa!
Nếu không, lỡ phải chơi thêm mấy bận nữa thì e là chứng sợ độ cao của hắn sẽ trở nên đặc biệt nghiêm trọng, nghiêm trọng tới độ sau này không dám ngự kiếm phi hành thì tiêu...
Như thường lệ, sau khi tập luyện buổi sáng xong, Tống Thư Hàng chuẩn bị đồ đạc —— Hôm nay là ngày sau cùng của kỳ thi cuối kỳ, qua hôm nay, các sinh viên sẽ trải qua hai tháng nghỉ hè!
Tống Thư Hàng xuống lầu, định bụng lặng lẽ dò xét xem tâm trạng Bạch tiền bối hôm nay thế nào.
Nhưng điều kỳ quái là, mới sáng sớm mà chẳng thấy bóng dáng của Bạch tiền bối đâu. Ngay cả Đường Đường của Không Không Đạo Môn cũng không thấy, chỉ có mình Đậu Đậu trông nhà.
“Đậu Đậu, Bạch tiền bối đâu?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Bạch Tôn Giả đi tìm phi kiếm rồi! Đêm qua, sau khi ngươi ngủ xong thì Bạch tiền bối đã dẫn theo đệ tử của Không Không Đạo Môn đi luôn rồi.”
Hình như Đậu Đậu đang đọc tin tức trên máy tính, nó thuận mồm đáp lại như thế.
Tống Thư Hàng thầm gật đầu, chuyện này Bạch tiền bối từng nói với hắn rồi.
“Đậu Đậu, ngươi đang xem gì thế?”
Tống Thư Hàng tò mò tiến lại gần, rồi nhìn vào màn hình máy tính —— a, là tin tức sáng nay về khu Giang Nam à?
Đậu Đậu đang đọc cả tin tức cơ à?
Tống Thư Hàng tò mò nhìn vào nội dung.
Theo như đưa tin, dạo gần đây, ở khu Giang Nam thường xuyên xảy ra chuyện chó cưng bị mất tích, cảnh sát khi ngờ có nhóm trộm chó nào đang gây án, thủ đoạn của chúng vô cùng xảo quyệt, lần gây án nào cũng né camera, hơn nữa, còn không để lại nhiều manh mối. Cảnh sát cảnh báo các cư dân, hi vọng mọi người chú ý đến sự an toàn của chó nhà mình, đừng để nhóm trộm chó có dịp gây án...
Nhóm trộm chó sao?
Khu Giang Nam có kha khá người nuôi chó, vậy nên năm nào cũng có những nhóm trộm ghé thăm. Có những con chó cưng đáng giá vài vạn tệ, nhưng sau khi bị trộm chó bắt đi thì bán sang tay cho quán giả cầy chỉ được tầm trăm tệ. Cảnh sát khu Giang Nam năm nào cũng bắt được vài nhóm trộm, nhưng chẳng thể chặn dứt hẳn.
Tống Thư Hàng đọc tin này, rồi quay sang nhìn Đậu Đậu đang chăm chú đọc, lòng hắn chợt dậy lên niềm bi ai khôn xiết cho đội trộm chó —— đi đâu gây án thì đi, sao lại chạy qua khu Giang Nam làm gì thế không biết?
Hơn nữa, trộm mèo, trộm gà cũng không sao, sao cứ phải trộm chó. Không tự tìm đường chết thì đã không phải chết, cái đạo lý bình thường ấy, sao lúc nào cũng có người không hiểu thế nhỉ?
Bao gồm cả mình của ngày hôm qua!
“Đúng rồi, trước lúc đi, Bạch Tôn Giả có để lại cho ngươi mấy thứ, mấy hôm nữa ngươi đến chỗ cấp dưới của Đàn Chủ ở thành phố bên cạnh thì cũng có cái mà phòng thân.”
Đậu Đậu vừa dùng vuốt di chuột, vừa lui về sau, khều chân tạo dáng như dáng chó đi tiểu, rồi lôi ra một bao đồ ném về phía Tống Thư Hàng.
“Cái gì thế?”
Tống Thư Hàng nhận lấy bao đồ.
“Ngươi mở ra trước đi rồi ta sẽ giải thích.”
Đậu Đậu chẳng thèm quay đầu lại, cứ thế mà nói.
Tống Thư Hàng mở bao ra.
Đầu tiên là một cây kiếm gỗ, trên thân kiếm có khắc hoa văn trận pháp vô cùng phức tạp, đây hiển nhiên là thứ được Bạch Tôn Giả luyện chế. Chuôi kiếm còn có một cái hộp nhỏ, trên hộp có nút, hình như cùng bộ với kiếm.
Nhìn cái nút đó, Tống Thư Hàng thực sự rất muốn... ấn xuống. Ấy là bản năng của con người, khi thấy cái nút kỳ quái, tay thường ngứa ngáy và muốn bấm xuống.
Nhưng những người có tính cảnh giác cao sẽ dằn cái khao khát đó xuống, còn kẻ giỏi đâm đầu vào chỗ chết thì sẽ bấm ngay lập tức, chẳng hề do dự.
Bên cạnh mộc kiếm là một tờ —— hình xăm dán. Nhìn giống cái loại hình xăm dán giá vài ba xu mà Tống Thư Hàng hay chơi lúcnhỏ.
Ngoài ra, còn có một bản danh sách viết tay.
“Mộc kiếm có tên là phi kiếm dùng một lần bản 004, vật này đúng y như tên, là loại phi kiếm có thể dùng một lần. Dù chỉ dùng được một lần, nhưng dù sao cũng là bảo vật cho Bạch Tôn Giả chế tạo ra, chém tu sĩ tứ phẩm là chuyện dễ dàng.
Còn cái hộp đi kèm kia tên là công tắc phóng phi kiếm bản 013. Ngươi chỉ cần truyền khí huyết vào trong công tắc là có thể cộng minh với phi kiếm, phi kiếm sẽ dựa vào ý nghĩ của ngươi để ghim chặt một kẻ địch. Sau đó, ngươi chỉ cần bấm nhẹ cái nút là ‘vèo’ một phát, phi kiếm dùng một lần bản 004 sẽ bắn ra, chém vào kẻ địch ngươi đã ghim. Tiện dùng lại thực dụng, là đồ phòng thân đầu tiên là Bạch Tôn Giả đưa cho ngươi đấy.”
Đậu Đậu giải thích.
Công tắc phóng phi kiếm? Tống Thư Hàng cứ tưởng ngự kiếm thuật bản thử nghiệm của Thông Huyền Đại Sư đã là bá lắm rồi, nhưng không ngờ Bạch tiền bối còn tài giỏi hơn, đến công tắc phóng phi kiếm cũng làm được.
Bấm nhẹ một cái là phi kiếm bay ra chém, nghĩ thôi đã thấy kích thích.
“Còn lá bùa kia là vạn lý phi độn thuật, có khắc tọa độ của Bạch Tôn Giả. Nếu ngươi gặp phải kẻ địch không thể đánh nổi thì cứ dùng tinh thần lực kích hoạt lá bùa ấy là có thể bay nhanh tới bên Bạch Tôn Giả ngay.”
Đậu Đậu nói.
“Lá bùa, là cái này sao?”
Tống Thư Hàng giơ lên cái hình xăm dán năm xu kia lên rồi hỏi.
“Chính là nó, Bạch Tôn Giả bảo, để tiện mang nó theo, hắn đã biến đổi hình dáng của lá bùa. Ngươi chỉ cần dán nó lên cánh tay là nó sẽ khắc lên da thịt ngươi như một hình xăm, vừa tiện lại vừa không sợ mất.”
Đậu Đậu đáp.
“Thì ra phù chú còn có cách dùng như vậy à?”
Tống Thư Hàng cầm miếng dán rồi dán vào cổ tay mình, hoa văn phù chú liền khắc lên đó.
Cách này rất tốt, đỡ được cái bước rút bùa kích hoạt khi đang chạy trối chết.
“Mà này, Đậu Đậu, ngươi có thấy cái hình này rất quen không?”
Tống Thư Hàng chỉ vào hoa văn của lá bùa, hỏi.
“Đương nhiên là quen rồi, tối qua, lúc Bạch tiền bối làm lá bùa này, hắn bảo muốn phủ thêm một lớp hoa văn có khả năng ẩn giấu, để kẻ địch không nhìn một cái đã nhận ra đây là phù chú vạn lý phi độn thuật, từ đó mà đề phòng. Vì vậy, ta lên mạng tìm hình anh em hồ lô, đương nhiên là phiên bản trừu tượng. Ngươi dựng thẳng tay lên rồi nhìn chếch xem, có thấy hình anh em hồ lô 3D hiện ra không? Tuyệt không?”
Anh em hồ lô 3D?
“...”
Tống Thư Hàng chỉ muốn đập chết Đậu Đậu đi thôi.
Hắn chỉ thấy hối hận, sao mình nhanh tay thế làm gì? Biết vậy đã dán cái hình xăm này vào chỗ nào kín kín một chút để khỏi bị người ta nhìn thấy.
“Đúng rồi, nếu ngươi rơi vào tình cảnh quá nguy hiểm, đến cả tinh thần lực cũng không dùng nổi thì có thể dùng giọng nói để kích hoạt vạn lý phi độn thuật. Ta nói khẩu quyết cho ngươi, nghe cho kỹ nhé, khẩu quyết là ‘Năng lượng mặt trăng, biến hình’, đã nhớ chưa?”
Đậu Đậu lại hỏi.
“Đợi chút... Cái khẩu quyết đấy là sao? Đừng bảo là ngươi cũng tìm bừa trên mạng đấy nhé?”
Tống Thư Hàng nghiến răng nghiến lợi.
“Ừ, đúng rồi. Ta vừa search thì ra luôn câu đấy.”
Đậu Đậu đáp.
Đậu Đậu, ngươi ra đây, ta bảo đảm sẽ không đánh ngươi đâu !!!
...
...
“Cuối cùng là cái tờ danh sách này. Nó là danh sách những dược liệu để luyện chế khí huyết đan. Bạch Tôn Giả thấy lượng khí huyết đan ngươi có không nhiều, nên liệt kê ra danh sách này, để ngươi lưu ý xem có tìm được những dược liệu đó không. Nếu ngươi kiếm đủ số dược liệu này thì hắn sẽ dạy ngươi cách luyện chế khí huyết đan. Tuy Bạch Tôn Giả không phải luyện đan sư, nhưng hắn vẫn có thể luyện chế được những đan dược cấp thấp như thế.”
Đậu Đậu giải thích tiếp.
Tống Thư Hàng mở bản danh sách ra thì thấy đủ thứ tên dược liệu. Trong đó có vài dược liệu đông y quen thuộc, còn có những tên mà chỉ có tu sĩ mới dùng.
May mà Bạch Tôn Giả rất chu đáo, còn vẽ thêm hình dáng của những dược liệu ấy và giới thiệu đặc điểm của chúng dể Tống Thư Hàng không bị rối.
“Dược liệu của khí huyết đan chẳng dễ thu thập đủ đâu nhỉ?”
Tống Thư Hàng thở dài.
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ thế. Nhưng trong mắt Bạch Tôn Giả, dược liệu của khí huyết đan chắc chỉ cần ra đường dạo quanh một vòng là có.”
Đậu Đậu bồi vào.
Dựa vào cái chỉ số may mắn của Bạch Tôn Giả, nếu hôm nay hắn muốn có dược liệu của khí huyết đan, thì khéo chỉ cần ra đường là sẽ có một thùng từ trên trời rơi xuống, trong thùng có đủ dược liệu của khí huyết đan.
Hoặc là đột nhiên có một kẻ địch nhảy sổ ra, sau khi bị đánh bại thì hắn sẽ để lại cả chồng dược liệu khí huyết đan.
Thậm chí, nếu vào rừng để dạo thì chắc sẽ tìm được rất nhiều dược liệu của khí huyết đan luôn ấy chứ?
Tống Thư Hàng hiểu rõ vận may của Bạch Tôn Giả rồi, hắn thầm gật đầu. Nhưng hắn thì còn lâu mới có chuyện đó, hắn không có được vận may đáng sợ như Bạch Tôn Giả, nên đám dược liệu của khí huyết đan này thì khoan vội mơ đến.
Nhưng hắn vẫn đọc thật kỹ bản danh sách mà Bạch Tôn Giả để lại, để nhớ hết những nội dung trong đó vào đầu.
Cuối cùng, hắn thấy lời nhắn của Bạch Tôn Giả ở cuối bản danh sách.
“Thư Hàng tiểu hữu, chúc chuyến hành trình tới thành phố J của ngươi được thuận lợi. Cũng chúc ngươi có thể tìm được dược liệu của khí huyết đan trong bản danh sách này!”
Đây là, lời chúc phúc của Bạch tiền bối sao?
Lời chúc của Bạch tiền bối đó! Tống Thư Hàng cảm thấy tim mình đập thình thịch, đây là cảm giác sung sướng quá đỗi ư? Hay là đang lo lắng điều gì theo bản năng đây?
***************
Rốt cục thì môn thi cuối cùng cũng đã xong xuôi.
Các sinh viên của đại học Giang Nam đều thở phào một hơi. Những học sinh tự thấy mình thi không tệ thì mặt mày hơn hở, chào đón họ là một kỳ nghỉ hè vui vẻ.
Còn những học sinh cảm thấy thi cử bết bát thì... Có lẽ sau khi nghỉ hè, họ sẽ nhận phiếu điểm. Sau đó là... chờ trường xếp lịch thi lại.
Thời gian thi lại của đại học Giang Nam khá tùy tiện, toàn dựa vào cảm xúc của bên trường. Có khi, đang nghỉ được một nửa thì đột nhiên gọi mấy đứa sinh viên rớt môn tới thi lại, có khi thì đợi đến lúc học kỳ mới bắt đầu, trường sẽ quẳng các em thi lại vào khóa bổ túc địa ngục, sau đó mới đi thi, có khi vừa kết thúc thi chính được hai, ba ngày đã tổ chức luôn kỳ thi lại —— tốc độ chấm bài nhanh như thế khiến các sinh viên của đại học Giang Nam vừa yêu vừa hận.
Bởi đây là buổi thi cuối cùng, nên sau khi thi xong, Tống Thư Hàng không đi ngay mà nán lại đợi mấy đứa bạn cùng phòng. Học kỳ này chấm dứt rồi, mọi người phải hẹn nhau ăn một bữa cơm, sau đó mới bắt đầu kỳ nghỉ chứ.
“Thi thế nào?”
Cao Mỗ Mỗ hớn hở hỏi mấy đứa bạn cùng phòng, nhìn cái mặt này là đủ biết cậu chàng thi khá thuận lợi rồi.
“Không thành vấn đề.”
Kính mắt của Lý Dương Đức sáng loáng lên, một kẻ học giỏi như cậu ta thì mục tiêu không bao giờ là qua môn, mà phải lọt được vào top 10 mới đúng.
“Dễ cực luôn, không có vấn đề gì.”
Tống Thư Hàng cười đáp.
“Ha ha ha, lần này tao cũng thế, cảm thấy nhất định có thể qua môn!”
Thổ Ba giơ ngón cái lên, lần này may nhờ cái lá trà thần kỳ của Tống Thư Hàng, lúc ôn tập, tinh thần cậu ta vô cùng sảng khoái, chẳng chút mỏi mệt. Trước lúc lâm trận đã mài xong giáo, buổi thi vô cùng thuận lợi.
Đêm đó, mấy đứa trong ký túc xá rủ thêm năm thằng bạn thân thân nữa đi uống một bữa.
Cuối cùng... Tống Thư Hàng gọi ba chiếc xe taxi, nhét đám ma men này lên rồi đưa chúng nó về ký túc xá.
“Thư Hàng, sáng mai dậy thì gọi tao, tao với mày... về chỗ ông ngoại!”
Hai mắt Thổ Ba đã mơ màng, nhưng vẫn không quên việc này.
“Được rồi. Mai tao qua đón mày.”
Tống Thư Hàng cười bảo.
**************
Sau khi về nhà của Dược Sư, Tống Thư Hàng gặp Đậu Đậu để tìm bản đồ của khu Giang Nam.
“Đậu Đậu, mai ta sang thành phố J ở bên cạnh một chuyến, ngươi muốn đi cùng không?”
Tống Thư Hàng hỏi dò, Đậu Đậu có sức chiến đấu khá mạnh, dẫn nó đi thành phố J thì Tống Thư Hàng chẳng cần lo gì nữa.
“Gâu gâu ~ Ta không đi lung tung với ngươi đâu, mấy hôm nay ta bận chút việc.”
Đậu Đậu nói xong liền quẫy mình, quẫy rụng một sợi lông chó. Sau nó, nó lấy vuốt hút sợi lông đó lên, đưa cho Tống Thư Hàng,
“Nếu gặp phải nguy hiểm thì giơ cái sợi lông này của ta lên, hô to ‘Đậu Đậu cứu ta’. Sau đó, lông của ta sẽ giúp ngươi một tay. Gâu ~ Yên tâm đi, ta luôn ở bên cạnh ngươi.”
Đậu Đậu nói với giọng nghiêm túc.
Tống Thư Hàng nhận lấy sợ lông chó, nhìn ngang nhìn dọc rồi hỏi:
“Có hiệu nghiệm không?”
“Gâu, ngươi không cần hả? Không cần thì trả lại cho ta, ta cũng chẳng muốn cho ngươi đâu!”
Đậu Đậu kêu lên.
Tống Thư Hàng vội vàng cất sợi lông ấy đi, đùa nhau à, đồ đã cho rồi làm gì có chuyện đòi lại được? Dù sợi lông này không có ích gì thì hắn cũng phải cất cẩn thận. Lông của đại yêu khuyển đó, biết đâu lại là nguyên liệu luyện khí thì sao?
...
...
Hôm sau.
Tống Thư Hàng khoác ba lô, chuẩn bị xuông xuôi rồi tới hầm đỗ xe, mở một chiếc xe Nhị Sương hàng quốc nội giá vừa tiền để đi đón Thổ Ba tới thành phố J.
Hôm qua mới thi học kỳ xong, nên chắc chắn hôm nay số sinh viên từ Giang Nam về quê sẽ rất đông, tàu hỏa, tàu siêu tốc chắc hẳn đã đông nghẹt.
Lúc Tống Thư Hàng vào ký túc xá, ba thằng bạn cùng phòng đang vật vã tỉnh lại, mắt chúng nó đầy tơ máu, hậu quả của việc uống say quắc cần câu còn chưa lui đi.