Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 187: Đây là đang quất xác à?

Chương Trước Chương Tiếp

Cảnh Mạch đà chủ ngu người, còn là hai chữ NGU NGƯỜI viết hoa.

“Cách mở cửa của ta không đúng sao?”

Hắn thì thào tự nói, tại sao ta mở một cánh cửa nhà, bước vào lại là sa mạc mênh mông chứ?

Chẳng lẽ ta đã khởi động đại trận phòng hộ rồi à?

Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cửa vào, quả nhiên… cánh cửa đã biến mất tăm.

Chậc chậc, đại trận phòng hộ làm tới mức này, cẩn thận thật đấy. May mà ta dùng con rối tới dò đường trước, bản thể không bị sao cả. Cảnh Mạch đà chủ thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng đúng lúc này, Cảnh Mạch đà chủ đang ngự kiếm phi hành lại cứng đơ người. Liên kết năm giác quan giữa hắn với con rối huyễn hình đã bị cắt đứt!

Sa mạc kia… không ngờ còn có thể ngăn cách hết thảy liên hệ với thế giới bên ngoài.

Chết tiệt! Nhiều thủ đoạn quá.

May mà con rối huyễn hình không chỉ dựa vào thao túng từ xa, trong quá trình sử dụng con rối, tu sĩ phải rót cả chân khí và tinh thần lực của mình vào trong nó.

Cho dù liên kết giác quan với bản thể có bị cắt đứt thì con rối huyễn hình vẫn có thể tiếp tục hành động, ghi nhớ hết thảy những gì nhìn thấy và nghe thấy. Đến khi được liên kết với bản thể lần nữa, nó có thể truyền lại những thông tin lưu trữ được cho bản thể.

Thế nhưng cách thức này rất nguy hiểm. Tự mình thao túng con rối từ xa thì sẽ tránh được một số tai nạn, còn con rối tự mình hành động thì chỉ có thể làm việc theo bản năng mà thôi.

Hơn nữa nó sẽ ghi lại trung thực toàn bộ những thông tin bất lợi như đau đớn hoặc công kích tinh thần, và truyền cho chủ nhân khi liên kết được khôi phục.

Lỡ như con rối huyễn hình bị người ta đâm một kiếm thì khi nối lại liên kết, chủ nhân cũng phải nếm thử mùi vị bị thọt một nhát.

Nói thế nào nhỉ? Trên thế gian có quá ít việc được vẹn cả đôi đường.

Con rối huyễn hình là một pháp khí phân thân cấp thấp, nó liên kết được ngũ quan đã là tốt lắm rồi.

Trên thực tế, chính vì khuyết điểm không thể sửa chữa khi cắt đứt liên hệ này, nên giá cả của con rối huyễn hình mới thông dụng như thế. Đến tu sĩ tứ phẩm cũng có cơ hội sở hữu một con.





Cảnh Mạch đà chủ do con rối huyễn hình hóa thành đi dạo trong sa mạc một lát, phía trước đột nhiên có một thiến niên cưỡi ngựa trắng mặc áo xanh đi tới.

“Tiểu Bạch, ban nãy ngươi chạy đi đâu đấy, ta cứ tưởng ngươi lạc đường rồi cơ.”

Thiếu niên áo xanh vui vẻ đi tới, lời thoại chẳng thay đổi chút nào.

Sau đó hắn vui vẻ ném chùy tới:

“Nào tới đây, chúng ta luyện chùy pháp đi!”

Con rối huyễn hình còn chưa hành động, thiếu niên áo xanh đã cầm chùy nện xuống. Sau đó… con rối huyễn hình quý giá nọ bị đập dẹp lép luôn.

Thế mà thiếu niên áo xanh còn không chịu dừng lại, cứ hứng chí vung chùy nện con rối mãi không ngừng.

Sau nửa canh giờ miệt mài đập, đập nữa, đập mãi…

Thiếu niên áo xanh cười sang sảng:

“Chà chà, Tiểu Bạch, hôm nay luyện đến đây thôi. Ngày mai ta lại tới tìm ngươi chơi nhé!”

Sau đó hắn xoay người lên ngựa, biến mất dần trong tiếng nhạc ngựa leng keng vui tai.

Chỉ để lại con rối huyễn hình nát bét co giật trên nền cát, giật một hồi rồi chết cứng.

Gần vị trí trái tim có công dụng bảo tồn tin tức, có một linh kiện nhỏ tỏa ra ánh sáng lập lòe.

Nó lẳng lặng nằm đó, chờ đến khi nối lại liên kết cùng bản thể, sẽ mang toàn bộ trải nghiệm nãy giờ truyền lại hết, hoàn thành nốt sứ mệnh cuối cùng…



11 giờ đêm.

Hình chiếu bên cạnh Bạch Tôn Giả từ từ biến mất, sau đó không xuất hiện lại nữa.

Sa mạc mênh mông vô bờ bến bên ngoài cũng bắt đầu lùi về dần.

Lần bế quan này của Bạch Tôn Giả rốt cuộc cũng sắp kết thúc.

Trong sa mạc, Đậu Đậu vẫn luôn nằm sấp không nhúc nhích cuối cùng cũng hơi nhúc nhích mí mắt:

“Rốt cuộc cũng sắp xong rồi.”

May mà xung quanh nhà Dược Sư có kết giới phòng ngự vững chãi, chặn lại thực tại ảo mà Bạch Tôn Giả tạo ra khi bế quan. Nếu không chỉ sợ cả khu Giang Nam sẽ chìm trong sa mạc, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nói không chừng cả thành phố máu chảy thành sông, toàn bộ người sống đều chết sạch không rõ nguyên nhân ấy chứ.

Nghĩ thôi cũng đủ sợ rồi!

Đậu Đậu âm thầm hạ quyết định ngày mai phải củng cố thêm kết giới bên ngoài nhà của Dược Sư mới được. Tốt nhất là phải thêm vào mười tầng phòng ngự, chứ trời mới biết Bạch Tôn Giả còn định dằn vặt kiểu gì nữa.





11 giờ 23 phút.

Bạch Tôn Giả cuối cùng cũng mở mắt ra, vươn vai duỗi eo, tinh thần sảng khoái:

“Thoải mái quá!”

Ngay khi hắn mở mắt ra, tất cả sa mạc, ngựa trắng, thiếu niên áo xanh… đều biến mất không còn tăm tích.





Cùng lúc đó, hai mắt Tống Thư Hàng tối sầm lại, hắn phát hiện ra mình đã trở về hiện thực.

Trăng sáng sao thưa, đêm đã khuya rồi.

Mà hắn vẫn đang đứng ở cửa vào nhà, gió đêm phất mặt mang tới cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

“Trở lại rồi à?”

Tống Thư Hàng lẩm bẩm.

Hắn kéo lê thân thể mỏi mệt, định lên tầng ba tìm Đậu Đậu để hỏi han xem vừa rồi có chuyện gì, đúng lúc nhìn thấy con rối nát bét dưới chân mình, thế là tiện tay nhặt nó mang lên theo.



..

Tầng ba.

Đường thiếu chủ mềm nhũn nằm sấp trên mặt sàn, lệ rơi lặng lẽ, bi thương trong lòng không bút nào tả được. Từ nhỏ tới lớn cô nàng chưa từng tủi thân như hôm nay bao giờ.

Cách cô không xa, Đậu Đậu cấp tốc phóng lên máy tính cắm nguồn, nối dây mạng.

Ngay sau đó, khóe mắt Đậu Đậu cũng đỏ hồng:

“Trang bị bá vương của ta!”





Trong một khách sạn ở địa khu Giang Nam.

Cảnh Mạch đà chủ đang khoanh chân đả tọa, khôi phục chân nguyên bỗng dưng trừng mắt, hai con mắt mắt lồi ra như cá vàng, chằng chịt tơ máu. Hắn nắm chặt ga giường, miệng tràn ra tiếng rên rỉ đầy đau đớn.

Ngay vừa nãy liên kết giữa hắn và con rối huyễn hình đột nhiên được nối lại, sau đó chính là cảm giác đau đớn ập đến khi bị một chùy nện thẳng vào đầu.

Thế còn chưa hết, quả chùy kia còn đập chan chát lên các bộ phận khác trên người hắn, chẳng có chút nhân tính nào, nện đến cả tiếng đồng hồ mới thôi!

Đau đến điên mất thôi!

Súc vật à, đập một chùy đã đủ nát con rối của người ta rồi, thế mà còn nện con rối nát bấy thêm những một tiếng?

Đây là quất xác hả? Rốt cuộc phải là người nhàm chán và S nặng tới mức nào mới có thể cầm chùy đập một con con rối đến cả tiếng đồng hồ cơ chứ?

Đã đập thì đập bẹp tan xác hết cả đi, đằng này còn cố tình giữ lại linh kiện lưu trữ thông tin nữa!

“Hừ hừ hừ.”

Cảnh Mạch đà chủ thở gấp.

“Thư Sơn Áp Lực Đại, thù này, hừ hừ, lão phu sẽ nhớ kĩ! Hừ hừ, nhớ kĩ!”

Cảnh Mạch đà chủ thì thào lẩm bẩm, oán khí ngút trời.



Mấy phút sau.

Khi Tống Thư Hàng biết sa mạc rộng lớn ban nãy là do Bạch Tôn Giả vô tình tạo ra lúc bế quan, thì không còn biết dùng icon gì để thể hiện nội tâm của mình nữa.

Nội tâm của hắn lúc này vụn vỡ hết cả rồi!

Đậu Đậu vỗ vỗ Tống Thư Hàng mấy cái an ủi, sau đó chỉ vào Đường thiếu chủ đang nằm khóc trong nhà bếp:

“Ngươi còn đỡ đấy, nhìn cô ta kia kìa, chẳng còn ra hình người nữa luôn rồi.”

Tống Thư Hàng liếc nhìn Đường thiếu chủ, cô nàng này vất vả lắm mới hồi phục được một tí khỏi trạng thái “bị tra khảo” hôm qua thì đã gặp ngay vụ hôm nay, thảm quá đi!

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tống Thư Hàng, Đường thiếu chủ tủi thân ngẩng đầu lên như đóa hoa lê đẫm nước, sau đó nở một nụ cười ngây ngô tiêu chuẩn.

Tiêu rồi, ngu thật rồi. Tống Thư Hàng nghĩ thầm.

Đang nghĩ dở thì Bạch Tôn Giả vừa vươn vai vừa đi ra, thấy Tống Thư Hàng, hắn cười bảo:

“Về rồi à Thư Hàng, thi tốt chứ?”

“Nhờ phúc của tiền bối nên thi tốt lắm.”

Tống Thư Hàng dè dặt trả lời.

Toàn thân Bạch tiền bối toàn thứ giết người, khi hóa thành pho tượng hắn toát ra mị lực mê hoặc, khi thất thần thì ngã lún cả đất, khi tỉnh táo thì suốt ngày dẫn đến các sự kiện cầu phú quý trong nguy hiểm, ngay cả lúc bế quan cũng có thể vô thức tạo ra cả một sa mạc mênh mông…

“Gì thế? Sao ngươi nhìn ta với ánh mắt kì dị thế?”

Bạch Tôn Giả đánh giá chính mình từ trên xuống dưới, thấy bản thân chẳng có chỗ nào kì quái cả.

Ngài không có chút tự giác nào về lực sát thương của chính mình hết! Đây mới là điểm đáng sợ nhất đó!

“Không sao đâu, Bạch tiền bối, ta chỉ cảm thấy hôm nay sau khi ngài bế quan xong thì cả người đều tỏa sáng thôi.”

Tống Thư Hàng cẩn thận trả lời, chỉ sợ kích thích Bạch tiền bối một cái thì lại có thêm một sa mạc.

Ờ, sa mạc là còn may đấy, nếu không phải sa mạc mà là đại dương thì trăm phần trăm là hắn tiêu đời, chết đuối luôn.

“Ha ha, ta cũng thấy thế. Hình như trong lúc bế quan ta nhớ ra rất nhiều chuyện thú vị, trạng thái tinh thần tương đối tốt. Tu luyện đúng là hay nhất.”

Bạch Tôn Giả cười ha hả, sau đó đi vào phòng bếp:

“Sao rồi Đường Đường, cơm tối xong chưa?”

“Huhuhu… xong ngay đây ạ.”

Đường thiếu chủ tủi thân nói.

“Sao lại khóc thế này?”

Bạch Tôn Giả nghi hoặc hỏi.

“Không có gì không có gì, chỉ là đột nhiên bụi bay vào mắt nên ta khó chịu thôi.”

Đường thiếu chủ sáng suốt chọn cách y hệt Tống Thư Hàng, tuyệt đối không dám kích thích Bạch Tôn Giả.





Hôm ấy, Tống Thư Hàng không tu luyện mà nằm úp mặt lên giường ngủ luôn. Thể xác và tinh thần hắn đều mệt mỏi, căn bản không có sức lực để mà tu luyện.

Sáng hôm sau, Tống Thư Hàng dậy sớm.

Sau khi tu luyện mấy vòng quyền pháp, hắn rảo bước tới trường. Hắn sợ Bạch tiền bối đột nhiên muốn tu luyện, lại lôi sa mạc ra kéo mình vào thì còn thi thố nỗi gì nữa.

Khi đến trường, Tống Thư Hàng thấy Thổ Ba, Cao Mỗ Mỗ và Lý Dương Đức đã sớm tụm đầu trò chuyện ở điểm thi rồi.

“Ồ, sao hôm nay bọn mày đến sớm thế?”

Tống Thư Hàng hỏi.

Cao Mỗ Mỗ đẩy kính mắt:

“Vì Thổ Ba không ngủ được nên kéo bọn tao dậy, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia.”

“Ha ha.”

Tống Thư Hàng cười gượng, đúng là tác phong của Thổ Ba mà. Đoạn, hắn quyết đoán nói lảng sang chuyện khác:

“Đang nói vụ gì đấy?”

“Bọn tao đang nói đến mua bán và tổn thương.”

Thổ Ba nói đầy nghiêm túc:

“Thư Hàng, Hoa Hạ chúng ta bây giờ có ít nhất khoảng ba trăm triệu học sinh sinh viên đúng không?”

“Tao không để ý, nhưng Hoa Hạ có hơn 1 tỷ người, chắc cũng phải chừng đó học sinh sinh viên đấy.”

Tống Thư Hàng đáp.

“Giả thiết là ba trăm triệu nhé, giờ bọn mình tính coi, giả sử mỗi học sinh phải thi 5 môn 1 kì, mỗi môn hai trang giấy thi, mỗi năm thi hai lần. Như vậy 1 năm phải tiêu hao tới sáu tỷ tờ giấy thi!”

“Giả sử tiếp, một cái cây có thể tạo ra 1500 tờ giấy thi, 6 tỷ tờ thì là 400 vạn cây rồi còn gì! Che kín hết thủ đô Hoa Hạ luôn ấy chứ! Cho nên để bảo vệ môi trường, có phải chúng ta nên từ chối dự thi không? Phải biết là khi không có mua bán thì sẽ không có tổn thương nha!”

“…”

Tống Thư Hàng gật đầu:

“Yên tâm đi Thổ Ba, tương lai thi cử người ta chuyển thành thi trên máy tính hết, không tốn lắm cây cối thế đâu.”

“Đậu xanh!”

Thổ Ba oán giận nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)