Cửa nhà của Dược Sư đã sửa xong.
Tống Thư Hàng về rồi thì lập tức đi tìm hết các tầng, nhưng không thấy Đậu Đậu và Bạch tiền bối đâu.
“Chẳng lẽ Đậu Đậu và Bạch tiền bối ra ngoài chơi rồi à?”
Tống Thư Hàng thầm nói. Cuối cùng, lúc lên tầng năm thì hắn thấy Đậu Đậu, Bạch tiền bối và Đường thiếu chủ đệ tử của Không Không Đạo Môn đều ở đây.
Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là cái lò luyện đan của Dược Sư tiền bối, lò bị chia làm hai nửa, nửa trên quẳng sang một bên, nửa dưới thì đang hừng hực lửa, đặt trên đó là một chảo lớn.
Đường thiếu chủ đeo tạp dề, đang xào rau rất điệu nghệ.
Cạnh đó đặt một cái bàn dài, mặt bàn xếp đầy những món chiên xào đủ loại, nhìn thôi đã chảy nước miếng.
“Mọi người đang làm gì thế?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Gâu, ta định dạy dỗ, à nhầm, thẩm vấn cái vị Đường thiếu chủ của Không Không Đạo Môn này. Sau đó cô ta khai sạch sành sanh. Từ việc mình bắt đầu tu luyện từ bao giờ, rồi thì mình giỏi ngón nghề nào, gần đây từng tới bao nhiêu bảo tàng... Nhưng cô ta không biết Quỳ Hoa Tu Sĩ có địa vị thế nào trong Vô Cực Ma Tông.”
Đậu Đậu vừa nói vừa há mồm nuốt một miếng thịt bò to đùng.
“Sau đó, trong quá trình thẩm vấn, cô nàng này lại bảo mình rất giỏi nấu ăn. Vì vậy, ta và Bạch tiền bối bèn sai cô ta nấu vài món để thử.”
“Ăn cũng được.”
Bạch tiền bối gật đầu bảo.
Tống Thư Hàng ném cho Đường thiếu chủ một ánh mắt đầy thương hại —— rốt cục cô ta đã trải qua quá trình thẩm vấn như thế nào mà đến chuyện mình giỏi nấu ăn cũng tuồn ra hết thế hả?
Chắc bao chuyện riêng tư cũng đều kể sạch rồi ấy nhỉ? Sau này, cô nàng tên Đường Đường này còn mặt mũi nào mà nhìn Đậu Đậu nữa chứ?
Như cảm nhận được ánh nhìn của Tống Thư Hàng, Đường thiếu chủ quay sang liếc hắn một cái rồi lộ ra một nụ cười —— ngớ ngẩn.
Tống Thư Hàng đờ người, đừng bảo là cô này thành người thiểu năng rồi nhé?
Bấy giờ, Bạch tiền bối chỉ vào một đĩa măng tím rồi bảo:
“Thư Hàng tiểu hữu, số măng này ta đã cho Đường Đường làm rồi, ăn vào có lợi cho việc mở tị khiếu của ngươi lắm, đừng lãng phí.”
“Ăn luôn là được, không cần luyện chế thành đan dược sao?”
Tống Thư Hàng tìm một chỗ để ngồi xuống rồi hỏi.
“Không cần, dù luyện thành đan dược thì sẽ có hiệu quả tốt hơn, nhưng nếu dùng nhiều thuốc quá sẽ dễ bị nhờn. Nên những thiên tài địa bảo như thế thì ăn luôn là tốt nhất.”
Bạch tiền bối cười ha hả đáp lại.
Tống Thư Hàng nếm thử một miếng măng, mùi vị đúng là không tồi. Hắn không khỏi đưa mắt nhìn Đường thiếu chủ —— tay nghề nấu nướng khá đấy. Nếu bỏ qua cái thân phận đệ tử của Không Không Đạo Môn thì sau này, ai cưới được cô nàng này đúng là có phúc ăn.
“Ha ha.”
Đường thiếu chủ lại tiếp tục đáp lại bằng một nụ cười sang sảng —— đầy ngớ ngẩn.
...
...
Tối đó, sau khi tu luyện như thường lệ, Tống Thư Hàng lại quay về nghỉ sớm.
Dù sao thì mai cũng thi rồi, hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Dược hiệu của măng đã bắt đầu có tác dụng, từ sau bữa tối đến giờ, Tống Thư Hàng cảm thấy việc hít thở của mình càng lúc càng thoải mái, cứ như đang nghẹt mũi thì được thông nghẹt vậy.
Nhưng cũng có chút vấn đề nhỏ —— khứu giác của hắn nhạy hơn trước rất nhiều, nên nếu lỡ như đánh rắm thì mức độ hôi thối mà hắn ngửi được được sẽ tăng lên gấp sáu, bảy lần.
Tắm rửa xong, hắn duỗi lưng rồi đi ngủ.
Đợi đến khi Tống Thư Hàng ngủ say, Bạch Tôn Giả lặng lẽ chuồn vào, rồi đi tới cạnh hắn.
Sau đó, Bạch Tôn Giả điểm chỉ trên không ở vị trí cơ thể của Tống Thư Hàng.
Tiếp theo đó, trên người Tống Thư Hàng chợt hiện lên một dấu ấn năng lượng hình tam giác, trong dấu ấn ấy có một mặt quỷ dữ tợn.
“Quả nhiên là một sinh mệnh nguyền rủa.”
Bạch Tôn Giả cười ha hả, hắn cẩn thận rót chút linh lực vào trong dấu ấn nguyền rủa này.
Chẳng mấy chốc, một luồng sương mù đen cỡ bằng nắm tay xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng, tỏa ra thứ oán khí nồng nặc.
“Hận, ta hận ~~ dù không vào luân hồi, vĩnh viễn làm quỷ vật cũng phải báo thù!”
Linh thể màu đen gầm rú.
Cùng lúc ấy, hình thể của nó phóng to, nhoáng một cái mà đã cao hơn nửa người. Qua đám sương mù đen này có thể mơ hồ thấy được dung mạo của đàn chủ, so với lần trước thì dung mạo của oán quỷ chỉ hao hao đàn chủ được chừng bốn phần.
“Xuất hiện đi, ăn nó rồi sẽ giúp ngươi khôi phục phẩm cấp.”
Bạch Tôn Giả nhẹ giọng bảo.
Lời này vừa dứt thì linh quỷ trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng lập tức chui ra, tiếp tục nuốt trọn oán linh kia.
Hình thể của linh quỷ lại lớn thêm nhiều, ngoài ra nó còn bắt đầu biến dị.
Chừng năm phút sau, từ miệng linh quỷ vang lên một tiếng kêu nhỏ, cơ thể nó tỏa ra ánh sáng nhạt màu vàng.
Choang một cái, tấm khiên màu vàng kim lại được nó ngưng tụ ra, hơn nữa lần này bên cạnh nó còn có thêm một thanh kiếm nho nhỏ.
Trước kia linh quỷ quá yếu nên phẩm cấp bị tụt xuống, giờ đã nó trở về như cũ, lại hóa thành linh quỷ trung giai.
Hơn nữa, sau khi có được hạch tâm, chỉ cần có đủ thời gian thì rất có thể nó sẽ trở thành linh quỷ thượng giai.
Sau khi linh quỷ về tới trung giai, nó cung kính cúi đầu bái lạy Bạch tiền bối, rồi chui lại vào tâm khiếu của Tống Thư Hàng.
“Tiếc rằng tên quỷ tu dùng sinh mệnh nguyền rủa lên Tống Thư Hàng tiểu hữu có thực lực yếu quá, oán quỷ này cùng lắm chỉ xuất hiện thêm bốn, năm lần nữa. Nếu không, có khi nó sẽ giúp con linh quỷ này thăng lên linh quỷ thượng giai luôn ấy chứ.”
Bạch Tôn Giả cười lớn.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng của Tống Thư Hàng với vẻ thỏa mãn.
Đột nhiên qua giúp Tống Thư Hàng thế này là bởi mấy ngày nay, hắn dỡ nhiều đồ quá nên cảm thấy tội lỗi.
Hơn nữa, khi Tống Thư Hàng biết hắn làm hỏng gần hết đồ trong nhà thì cũng chẳng trách mắng gì, điều này càng làm hắn thấy xấu hổ hơn.
Nhưng nếu không dỡ đồ thì tay hắn ngứa ngáy lắm, thế nên sau khi suy đi tính lại, hắn quyết định sẽ bồi thường cho Tống Thư Hàng.
“Đợi đến mai thì dạy Tống Thư Hàng tiểu hữu cách tu luyện. Mấy hôm nay đã làm phiền hắn nhiều rồi.”
Bạch tiền bối vừa đi vừa nghĩ thầm.
Không cần nói nhiều nữa, Dược Sư đã khóc ngất trong WC rồi... Bởi vì cái nhà bị dỡ tung lên là của hắn, chứ có phải nhà Tống Thư Hàng đâu.
**************
Đêm nay, Tống Thư Hàng lại mơ thấy một giấc mộng kỳ quái.
Đấy là giấc mộng kéo dài về cuộc đời của tu sĩ áo xanh, tán thu Lý Thiên Tố.
Chẳng lẽ cuộc đời của Lý Thiên Tố dài quá, nên phải chia ra làm hai đêm mới hết à? Tống Thư Hàng nghĩ bụng.
Trong mộng... Lý Thiên Tố tu luyện thành công, hắn mặc đạo bào màu xanh xuống núi.
Cuộc đời hắn, coi như là thuận buồm xuôi gió.
Giống như rất nhiều tán tu khác, hắn bắt đầu đi tìm một động phủ thích hợp cho việc tu luyện của mình, rồi tìm thiên tài địa bảo, thám hiểm những di tích và động phủ tiên nhân mà các vị tiền bối đi trước để lại, tìm kỳ ngộ, tích lũy tài sản.
Những ký ức ấy đều là những đoạn ký ức vụn vặt, chỉ lóe qua trong mơ.
Tóm lại, Tống Thư Hàng biết rằng cuộc đời Lý Thiên Tố đã phải trải qua rất nhiều chuyện, cuộc đời của hắn cũng xem như lắm chuyện kích thích và nhiều màu sắc.
Đều quan trọng là vận số của hắn không tệ, trước khi tu luyện tới ngưỡng kim đan ngũ phẩm, tài sản của hắn khá dồi dào.
Nhưng vì cớ gì mà sau này hắn lại trở nên thê thảm như vậy? Ngoại trừ thanh phi kiếm, cũng chỉ có mỗi mình chiếc nhẫn đồng cổ mang trên người? Tống Thư Hàng không khỏi nghi hoặc.
Đang nghĩ vậy thì bỗng nhiên, giấc mộng của Lý Thiên Tố rẽ sang bước ngoặt lớn. Hắn gặp gỡ một nữ tu, chẳng mấy chốc, cả hai đã rơi vào bể tình, rồi trở thành đạo lữ.
Nữ tu là truyền nhân của một môn phái tầm trung. Cái tình tiết trưởng bối của nữ tu xuất hiện để chia uyên rẽ thúy như mấy bộ phim điện ảnh không hề xảy ra.
Bởi Lý Thiên Tố đã là Linh Hoàng Kim Đan ngũ phẩm, hơn nữa kim đan của hắn còn là kim đan có bảy long văn! Dù là tán tu, nhưng hắn vẫn có tiềm lực rất lớn. Quẳng vào đại môn phái cũng có thể thành trưởng lão đứng đầu một phương. Môn phái tầm trung nọ cảm thấy vô cùng mừng rỡ khi có thêm một cánh tay phải tốt như thế.
Môn phái của nữ tu đương nhiên là chúc phúc cho cuộc tình này, cho phép hai người trở thành đạo lữ.
Không lâu sau, cả hai có một cô con gái.
Đó chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Lý Thiên Tố.
Nhưng mười năm sau, khi đạo lữ của Lý Thiên Tố đột phá cảnh giới kim đan ngũ phẩm thì dính phải hỏa kiếp, hóa thành tro bụi. Điều này đã mang đến cơn sốc cực kỳ lớn cho hắn.
Mười năm sau, cô con gái vốn duyên dáng yêu kiều, bỗng nhiên mắc một chứng bệnh quái lạ. Cơ thể cô bé không ngừng sinh ra khí hàn băng, nếu không kiểm soát, thân thể cô bé sẽ kết sương, thậm chí còn thành người băng.
Lý Thiên Tổ chỉ biết dùng đan dược và linh khí của bản thân để hóa giải hàn khí trong cơ thể con gái.
Để chữa bệnh cho con, Lý Thiên Tố đã táng gia bại sản, còn nợ nần chồng chất.
Rồi dạo trước, căn bệnh kỳ quái này của con gái lại phát tác, lần này, tình hình vô cùng nghiêm trọng, hàn khí trong cơ thể cô tỏa ra, tạo thành một chiếc quan tài băng, nhốt chặt cô ở trong.
Lý Thiên Tố đành phong ấn con gái trong động phủ, rồi khép cấm chế của động phủ lại. Sau đó, hắn đi tới một cấm địa, hòng tìm ra cách trị tận gốc căn bệnh của con gái.
Sau đó... Chính là cái cảnh ngàn dặm phi xác tặng trang bị.
...
...
Hôm sau.
Tống Thư Hàng tỉnh dậy thì lập tức day day huyệt Thái Dương. Giấc mơ hôm qua vô cùng rõ ràng, như thể hắn đã tự mình trải qua cuộc đời của Lý Thiên Tố vậy.
Thế này nghĩa là sao đây?
Tống Thư Hàng im lặng một hồi, chẳng lẽ hắn phải nhận cái nhân quả này của Lý Thiên Tố à?
Lý Thiên Tố là một linh hoàng kim đan, tài sản dồi dào, nhưng vẫn phải táng gia bại sản để chữa bệnh cho con, cuối cùng còn bỏ mạng. Tống Thư Hàng chỉ là một tu sĩ nhị khiếu nhỏ nhoi thì làm được gì kia chứ?
Chẳng lẽ hắn phải bê con gái của Lý Thiên Tố đến bệnh viện để phẫu thuật ư?
Tống Thư Hàng vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa rửa vừa nghĩ miên man:
“Hay là vào nhóm hỏi các tiền bối xem. Biết đâu con gái của Lý Thiên Tố lại có thể chất tu luyện nghịch thiên gì, sau đó lại có vị tiền bối nào đấy cần đệ tử như thế để truyền dạy, tiếp theo vị đại năng ấy sẽ dẫn con gái của Lý Thiên Tố đi để bồi dưỡng đệ tử thân truyền thì sao? Trong phim hay có tình tiết này lắm mà?”
Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng liền mở nhóm Cửu Châu số 1 ra.
Thư Sơn Áp Lực Đại:
“Các tiền bối, ta biết một hạt mầm tiềm năng. Cơ thể của cô gái này có luồng hàn khí bẩm sinh, vô cùng mạnh mẽ. Nếu để mặc thì nó sẽ kết sương bên ngoài cơ thế cô ấy, thậm chí còn biến cô ấy thành người băng. Lúc nghiêm trọng nhất, còn hóa thành quan tài băng bọc lấy toàn thân. Ta tự hỏi liệu có phải cô gái này là một kỳ tài trong việc tu luyện băng hệ hay không? Liệu có tiền bối tu luyện công pháp băng hệ nào xem trọng cô ấy rồi dẫn cô ấy đi không?”
Một lúc sau, có một tiền bối nhắn lại.
Tạo Hóa Pháp Vương:
“Thư Hàng tiểu hữu, nghe miêu tả của ngươi thì cô gái này không phải kỳ tài gì đâu. Đó là bệnh, phải chữa.”
Tuyết Lang Động Chủ:
“Ta đồng ý, đây là bệnh, trong cơ thể có hàn lực bẩm sinh, tức là khi cô gái này còn trong bụng mẹ thì đã bị băng lực làm bị thương. Hơn nữa, nó sẽ bị kích hoạt khi cô gái này chừng mười tuổi. Nếu bệnh đã nặng như Thư Hàng tiểu hữu nói thì không thể chữa được nữa.”
“Chẳng lẽ không cứu được thật sao?”
Tống Thư Hàng nhớ tới cuộc sống khổ sở của Lý Thiên Tố, buột miệng hỏi một câu với tâm lý cầu may.