Hơn nữa, lực tấn công từ “Kim cương căn bản quyền pháp”của Tống Thư Hàng cũng chẳng kém, cấp dưới của đàn chủ bị hạ gục là điều đương nhiên,
“Phào ~”
Tống Thư Hàng thở nhẹ, rồi lặng lẽ lộ ra sơ hở để cố tình dụ cái kẻ đang ẩn nấp cuối cùng kia.
Trong góc tối, Quỳ Hoa Tu Sĩ cường lạnh. Thân hình hắn bỗng nhiên gồng lên, cơ thể khôi ngô lại sắc bén như cơ thể của động vật họ mèo, nhoáng cái đã xuất hiện sau lưng Tống Thư Hàng, hai tay hắn cầm một lưỡi dao găm, đâm thẳng về phía Tống Thư Hàng.
Keng!
Lớp phòng ngự của giáp phù tiếp tục sáng lên, đỡ đòn công kích của Quỳ Hoa Tu Sĩ.
Đi ra rồi! Tống Thư Hàng chẳng hề do dự, hắn tung cước đạp ra sau ngay tắp lự.
Quỳ Hoa Tu Sĩ không thể một chiêu đắc thủ nên lộ ra vẻ tiếc nuối, hắn nhẹ nhàng nhảy lên một cái. Sau đó, hắn sử dụng uy áp với Tống Thư Hàng, trầm giọng bảo:
“Mau ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, Thư Sơn Áp Lực Đại! Đối mặt với ta, ngươi không có cửa thắng đâu.”
“Công tử Hải sai ngươi tới sao?”
Tống Thư Hàng hỏi lại rất thản nhiên, đồng thời, hắn cũng nhìn lớp phòng ngự của giáp phù trên người mình. Lực phòng ngự đã quá mỏng, cùng lắm chỉ đỡ được một đòn của Quỳ Hoa Tu Sĩ. Không hổ là đệ tử của một đại tông môn như Vô Cực Ma Tông, nhát đâm kia có lực công kích chẳng kém những tu sĩ nhị phẩm bình thường là bao.
“Ha ha, tùy ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ. Đừng kéo dài thời gian nữa, cái vị tiền bối đi với ngươi lần trước đã bị ta cho người níu chân rồi, ngươi cứ ngoan ngoãn nằm xuống đi!”
Cơ thể của Quỳ Hoa Tu Sĩ hơi chùng xuống, rồi hắn kích hoạt một pháp khí cấp thấp trên cơ thể.
“Thanh Phong Gia Tốc!”
Bên ngoài cơ thể hắn có một luồng gió nhẹ màu xanh quẩn quanh, khiến tốc độ của hắn tăng lên gấp bội.
Ngay sau đó, Quỳ Hoa Tu Sĩ vụt biến mất, rồi nhảy vọt tới bên Tống Thư Hàng, mũi dao trong tay đâm về bụng hắn:
“Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi đâu, ta còn phải giữ lại tính mạng của ngươi mà.”
Tốc độ của hắn quá nhanh, Tống Thư Hàng chẳng thể tránh né được.
Keng!
Sức mạnh của giáp phù lại sáng lên, đỡ lấy đòn tấn công nọ của Quỳ Hoa Tu Sĩ.
Tống Thư Hàng nhân cơ hội cuộn người rồi lăn đi né ra một khoảng. Cùng lúc ấy, năng lượng của giáp phù trên người hắn cũng đã chẳng còn là bao.
Tốc độ của kẻ địch quá nhanh, trừ phi kích hoạt kiếm phù, nếu không thì chẳng thể địch nổi.
“Đậu Đậu!”
Tống Thư Hàng hô lên, giờ đã đến lúc để Đậu Đậu lộ vẻ uy phong rồi.
“Ha ha ha ha, hồi sáng ngươi đột nhiên giữ ta lại thì ta đã biết là ngươi muốn ta giúp một tay mà. Yên tâm đi, ta chuẩn bị tinh thần hết rồi! Đến đao cũng cầm theo cho ngươi này, đón lấy đi, không cần cảm ơn!”
Đậu Đậu truyền âm nhập mật, đồng thời cũng giơ móng vuốt, một thanh trường đao đen tuyền bay về phía Tống Thư Hàng, rơi xuống tay hắn một cách vững vàng.
Đúng là bảo đao Bá Toái.
Tống Thư Hàng cầm chặt đao, ngường thì sững ra...
Đưa đao cho mình thì có ích gì chứ!
Hắn mới học “Kim cương căn bản quyền pháp” thôi, đã từng học đao pháp đâu! Chẳng lẽ do hồi sáng Đậu Đậu đánh thắng con chó nọ mà mình không cổ vũ nên nó nhân cơ hội này để trả thù ư?
Nhưng giờ chẳng còn thời gian để hắn nghĩ nhiều nữa.
Quỳ Hoa Tu Sĩ tiếp tục nhoáng lên đầy quỷ dị, lưỡi dao găm của hắn đâm thẳng về Tống Thư Hàng, chẳng khác nào máy khoan điện. Nếu cú đâm này đánh trúng hắn thì chắc chắn người hắn sẽ được một hố xuyên thẳng từ trước ra sau.
Giờ hiệu quả của giáp phù trên cơ thể vừa tan biến, hắn còn chưa kích hoạt lá thứ hai, nhất định không thể để bị đâm trúng!
Tống Thư Hàng vội vàng nâng thanh đao lên để đỡ lấy đòn tấn công của Quỳ Hoa Tu Sĩ.
Keng!
Lưỡi dao trong tay Quỳ Hoa Tu Sĩ bị Bá Toái chém làm đôi, hơn nữa, đao thế không hề giảm sút, nó còn tiếp tục lao về phía cánh tay của Quỳ Hoa Tu Sĩ.
Bảo đao Bá Toái là thanh đao trấn tông của cả một môn phái, có thể chém cơ thể của tu sĩ tứ phẩm. Lưỡi dao trong tay Quỳ Hoa Tu Sĩ chỉ được tạo từ tinh cương tầm thường, đương nhiên không thể chống lại nó.
Quỳ Hoa Tu Sĩ vội vàng lùi về sau, tránh né lưỡi đao suýt thì chặt đứt tay hắn kia.
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào cây bảo đao trong tay Tống Thư Hàng, hai mắt sáng rực, lộ vẻ tham lam —— nếu mình có được thanh đao này, thì sức chiến đấu sẽ tăng lên đến nhường nào chứ.
Không đúng, đợi chút!!
Thanh đao này đến từ chỗ nào?
Hình như, ngay trước lần tấn công cuối cùng, thanh đao này đột nhiên xuất hiện rồi rơi vào tay của Thư Sơn Áp Lực Đại?
Quỳ Hoa Tu Sĩ không nhìn thấy Đậu Đậu.
Nhưng trong lòng hắn lại đang nghĩ đến một khả năng —— chẳng nhẽ vị Bạch tu sĩ nọ đang núp ở gần đây ư? Chẳng nhẽ người mình sắp đặt ở bên làm tạm trú trên cơ quan không kéo dài được thời gian à?
Nếu vị Bạch tu sĩ đó ở gần đây thì đến trốn hắn cũng chẳng có cơ hội.
“Chẳng còn cách nào khác.”
Quỳ Hoa nghĩ thầm, mặc kệ Bạch tu sĩ có đang núp ở trong tối không, chỉ có bắt được Thư Sơn Áp Lực Đại thì hắn mới có cơ hội sống!
Nghĩ thì nhiều, nhưng thực chất mọi chuyện chỉ trải qua trong nháy mắt.
Quỳ Hoa Tu Sĩ quyết định ném nửa lưỡi dao trong tay mình xuống, hai tay tung đòn khống chế, một tay thì kềm Tống Thư Hàng, một tay vươn ra định cướp lấy thanh bảo đao trong tay hắn.
Tống Thư Hàng không chịu yếu thế, hắn cầm Bá Toái, chém điên cuồng về phía Quỳ Hoa Tu Sĩ. Hắn chưa từng tu luyện đao pháp, nên nhát nào nhát đấy đều lộn xộn, nhát trước còn đang chém dọc trên mặt, nhát dưới đã chém về phía đùi.
Quỳ Hoa Tu Sĩ e sợ độ sắc bén của thanh đao, không dám chủ động giật lại, cho nên trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể cướp được thanh đao của Tống Thư Hàng.
Bấy giờ, Đậu Đậu đứng cạnh liền truyền âm nhập mật:
“Thư Hàng, đừng chém lung tung nữa, dùng đao pháp đi!”
“Ta chưa từng học đao pháp mà!”
Tống Thư Hàng thầm kêu khổ, nếu từng học thì hắn đã dùng từ lâu rồi ấy chứ.
Dùng dằng mãi chẳng bắt nổi Tống Thư Hàng, Quỳ Hoa Tu Sĩ cảm thấy lo lắng vô cùng: không được, không thể thế này mãi được!
Ánh mắt hắn chau lại, rồi tiếp tục kích hoạt pháp bảo cấp thấp nọ:
“Thanh Phong Gia Tốc!”
Tốc độ giữa ngũ khiếu và nhị khiếu vốn đã chênh rất nhiều, dưới sự hỗ trợ của “gia tốc”, Quỳ Hoa Tu Sĩ có thể nhanh tới mức Tống Thư Hàng không phản ứng nổi!
Nhưng pháp thuật này tạo sức ép rất lớn lên cơ thể. Dù thể chất của Quỳ Hoa Tu Sĩ vượt hẳn những tu sĩ cùng cấp, nhưng một ngày chỉ có thể dùng tối đa hai lần.
Chỉ còn một cơ hội duy nhất!
Quỳ Hoa Tu Sĩ đạp một cước, thân hình biến mất.
Khi hắn xuất hiện thì đã ở ngay sau Tống Thư Hàng!
“Bắt được rồi!”
Quỳ Hoa Tu Sĩ khấp khởi mừng thầm, hắn chộp được cánh tay cầm đao của Tống Thư Hàng, tay kia thì móc về phía yếu hầu của hắn.
“Nhãn khiếu thiên phú, cao thủ thị giác!”
Khi Quỳ Hoa Tu Sĩ thi triển gia tốc thì Tống Thư Hàng chẳng hề do dự, lập tức dùng đến nhãn khiếu thiên phú.
Hắn nhìn rõ Quỳ Hoa Tu Sĩ chạy tới sau mình, mắt thì thấy vậy, nhưng cơ thể lại không phản ứng kịp.
“Làm thế nào bây giờ?”
Não Tống Thư Hàng quay cuồng đủ thứ ý nghĩ.
Thấy tay của Quỳ Hoa Tu Sĩ sắp đụng tới mình... Bỗng nhiên, trong đầu Tống Thư Hàng hiện lên một cảnh tượng quen thuộc.
Lửa rực cháy... Đao rực cháy.
Hắn xoay cổ tay, xoay tròn thân đao.
Khí huyết còn sót lại trong tâm khiếu, nhãn khiếu phun trào.
Trên ngón tay, chiếc nhẫn đồng cổ xưa chợt lóe sáng, một trận pháp bí ẩn được kích hoạt.
Phụt ~ Từ thân đao, tỏa ra ngọn lửa ngùn ngụt...