Một tiếng vang lớn, cửa bị đập mở.
Từ nơi ẩn nấp, Tân Diệu không nhìn được tình hình bên ngoài, chỉ có thể dựa vào âm thanh để đoán rằng có không ít người tiến vào.
Những người đó trước tiên lao thẳng vào chính phòng, cầm đèn lồng dò xét từ đông phòng qua chính phòng, sau đó mới tiến đến tây phòng.
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Chắc không ở đây, đi thôi.”
Ánh mắt Tân Diệu khẽ lóe sáng.
Là Hạ đại nhân.
Phát hiện người dẫn đội là Hạ Thanh Tiêu, Tân Diệu bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Mỗi lần đối diện với hắn đều không mấy thuận lợi, nàng cũng đã quen rồi.
Nghe tiếng bước chân dần xa, Tân Diệu thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay nắm c.h.ặ.t toàn mồ hôi lạnh.
Cửa sân đã bị phá, Tân Diệu không còn ý định ngủ yên giấc, cố nhịn đói rét, kiên nhẫn đợi thêm một canh giờ rồi từ chỗ ẩn thân bước ra, nhẹ nhàng đi về phía ngoài.
Cửa lớn mở toang, không cần phải trèo tường nữa, nàng khép c.h.ặ.t áo choàng, bước vào màn đêm vô tận.
Còn về cửa sân, để tránh bị người tinh ý phát hiện, nàng quyết định giữ nguyên như vậy, đợi đến ban ngày sẽ phái người đến khóa lại.
Đã là đêm khuya, sự ồn ào do Cẩm Y Vệ gây ra lúc trước đã tan biến, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động.
Tân Diệu đi được vài bước bỗng cảm thấy không ổn, tay nắm c.h.ặ.t dao găm từ trong áo choàng rút ra, đ.â.m về phía người đang đến gần.
Sau một màn giao thủ ngắn ngủi, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp:
“Là ta.”
Động tác của Tân Diệu khựng lại, nhìn về phía người đứng gần mình.
Trong bóng tối, nàng không nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng giọng nói thì quen thuộc đến không thể nhầm lẫn.
“Hạ đại nhân?”
“Đi theo ta.”
Cổ tay lạnh buốt lập tức bị một bàn tay lớn nắm lấy, Tân Diệu nhanh chóng phát hiện nơi Hạ Thanh Tiêu đưa nàng đến chính là căn nhà dân mà nàng vừa rời khỏi.
Tiếng đóng cửa vang lên, Tân Diệu một tay xoa cổ tay vừa bị hắn nắm, im lặng nhìn hắn cài then cửa rồi đi về phía nàng.
Đêm quá sâu, dù khoảng cách gần trong gang tấc, khuôn mặt hắn vẫn mơ hồ không rõ.
Hàng mi Tân Diệu khẽ rung, nàng cất giọng nhẹ nhàng:
“Hạ đại nhân vào trong nói chuyện đi.”
Chưa đợi đối phương trả lời, nàng đã đi vào phòng, dựa vào sự quen thuộc với bố trí bên trong mà mò mẫm thắp sáng ngọn đèn.
Ánh đèn lập tức lấp đầy căn phòng không lớn, đường nét trên gương mặt hắn c.uối cùng cũng rõ ràng.
Hắn mặc bộ trường bào màu đen với hoa văn đỏ sậm, vừa gọn gàng, vừa sắc lạnh.
Tân Diệu khoác áo choàng đen, khuôn mặt trắng ngần ẩn trong chiếc mũ trùm, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Đừng nói là vừa rồi trong bóng tối mịt mù, cho dù có ánh sáng của sao hay trăng, với dáng vẻ thế này của nàng cũng không dễ dàng bị nhận ra ngay lập tức.
Nhưng Hạ Thanh Tiêu nhìn thiếu nữ cả người đều giấu trong áo choàng đen, tâm trạng căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Khoảnh khắc nàng xuất hiện, hắn đã chắc chắn là nàng. Và đến giờ phút này, khi nhìn rõ khuôn mặt nàng, hắn mới cảm thấy thực sự an tâm.
Tân Diệu kéo mũ trùm xuống, mở lời trước:
“Hạ đại nhân theo dõi ta sao?”
Trong lòng nàng biết tám phần là do mình xui xẻo gặp phải hắn, hỏi vậy chỉ để xác nhận suy đoán.
Quả nhiên Hạ Thanh Tiêu khẽ lắc đầu:
“Khấu tiểu thư hiểu lầm rồi, đêm nay ta có công vụ.”
Hắn nói, đôi mắt trong trẻo nhìn nàng chằm chằm.
Tân Diệu bỗng cảm thấy như bí mật của mình đã bị nhìn thấu, bất giác siết c.h.ặ.t nắm tay, hỏi điều nàng thắc mắc nhất:
“Hạ đại nhân làm sao biết là ta?”
Câu hỏi vừa dứt, trong phòng rơi vào một khoảng lặng.
Bên ngoài gió thổi vù vù, Hạ Thanh Tiêu lên tiếng:
“Vừa rồi khi vào kiểm tra, nhìn thấy chiếc gương trang điểm trong phòng, ta chợt nghĩ đây có lẽ là chỗ dừng chân của Khấu tiểu thư.”
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, rồi thẳng thắn nói tiếp:
“Xem như trực giác đi.”
Có lẽ là ngày đó để ý đến đôi tai trống trơn của nàng, hoặc từ trước đó, khi “thiếu niên” chiêu chiêu quyết liệt muốn lấy mạng hắn. Lúc nhìn thấy chiếc bàn trang điểm không bày biện gì trong căn phòng đơn giản, hắn lập tức nảy ra suy đoán này.
Vì suy đoán ấy, hắn không để thuộc hạ tiếp tục tìm kiếm, cũng không rời đi.
Sự thật chứng minh, trực giác của hắn là đúng.
“Trực giác?” Tân Diệu thì thầm nhắc lại hai từ đó, lòng ngổn ngang cảm xúc.
Hắn vốn đã để ý nàng tiếp cận phủ Cố Xương Bá, đêm nay lại tình cờ gặp nàng trong bộ dạng này, chắc chắn sẽ càng thêm nghi ngờ.
Ngày hành động quả nhiên chọn không tốt.
Tân Diệu thầm thở dài trong lòng, không muốn nói gì thêm.
Tiếp theo, e rằng khó tránh được màn tra hỏi của hắn.
“Khấu tiểu thư, đêm muộn như vậy, nàng định đi đâu?”
Tân Diệu mím môi, nhàn nhạt hỏi lại:
“Việc này cũng nằm trong phạm vi điều tra công vụ của Hạ đại nhân sao?”
Hạ Thanh Tiêu lại rơi vào trầm mặc.
Lần này hắn im lặng lâu hơn thường lệ, lâu đến mức Tân Diệu đứng đến tê dại cả chân, mặc dù đã quấn kín trong áo choàng nhưng cái lạnh vẫn len lỏi vào tận xương cốt.
c.uối cùng, giọng nói trầm thấp của nam nhân cất lên:
“Vốn không nằm trong công vụ.”
Tim Tân Diệu khẽ run, dự cảm bất an trỗi dậy.
Ý hắn là gì?
Còn đang cảnh giác, nàng liền thấy Hạ Thanh Tiêu tiến thêm một bước.
Tân Diệu lùi nửa bước, càng khẳng định tối nay Hạ đại nhân nàng gặp rất khác lạ.
Nàng hé môi, định nói rằng trời đã khuya, có chuyện gì ngày mai hãy nói.
Thư quán là nơi nàng quen thuộc, khiến nàng cảm thấy an tâm, khác hẳn với căn phòng lạnh lẽo không hơi người này, khiến nàng bị động khắp nơi.
Nàng không nghi ngờ nhân phẩm của hắn, nhưng trực giác lại cảm nhận được sự nguy hiểm.
Nàng có dự cảm, những lời sắp được thốt ra từ hắn sẽ khiến nàng khó đối mặt.
Hắn đã điều tra được gì? Hắn biết được gì?
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, đôi mắt của thiếu nữ vừa lạnh lẽo vừa sáng rõ, sự kháng cự trong mắt không lọt qua ánh nhìn của Hạ Thanh Tiêu.
Nhưng lần này, hắn không thể giả vờ như không biết gì nữa.
Có những chuyện, hắn buộc phải hỏi rõ.
“Khấu tiểu thư.”
Giọng nói của hắn cất lên, không biết vì khung cảnh hay lý do nào khác, mà nghe có chút lạ lùng.
Tân Diệu trấn tĩnh lại, bình thản nói:
“Hạ đại nhân có gì xin cứ nói.”
Nàng đã từng chứng kiến bao cảnh tượng đáng sợ, há có thể sợ hắn?
Một chút chua xót dâng lên trong lòng.
Thứ nàng sợ không phải là hắn, mà là bề ngoài yên bình bị phá vỡ, để rồi họ hoàn toàn trở thành đối lập.
Quả nhiên, động tâm với nàng là điều không lý trí, cũng không nên có.
“Khấu tiểu thư.” Hạ Thanh Tiêu lại gọi một tiếng.
Tân Diệu cúi mắt, giọng càng nhạt hơn:
“Ta đang nghe đây.”
Sau một thoáng im lặng, c.uối cùng Hạ Thanh Tiêu cũng hỏi:
“Nàng là ai?”
Một câu hỏi ngắn ngủi, như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu, khiến Tân Diệu sững người tại chỗ.
Tim nàng như chìm thẳng xuống, rơi mãi xuống tận đáy vực thẳm băng giá.
Hạ Thanh Tiêu đã biết thân phận của nàng?
Đây là phản ứng đầu tiên của Tân Diệu.
Không, rõ ràng trong mắt mọi người, nàng chính là Khấu Thanh Thanh. Ngay cả những người trong phủ Thiếu khanh cũng không hề nghi ngờ Khấu Thanh Thanh đã bị thay thế, thì làm sao Hạ Thanh Tiêu biết được?
Hắn đang dò xét nàng sao?
Tân Diệu cắn đầu lưỡi, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
“Hạ đại nhân sao lại hỏi câu kỳ lạ như vậy?”
“Kỳ lạ?”
Tân Diệu bật cười, dưới áp lực, nét mặt vì lạnh mà tê cứng lại trở nên linh hoạt:
“Chẳng lẽ không kỳ lạ? Hạ đại nhân đâu phải mới quen ta ngày đầu. Ta là đông gia của Thư quán Thanh Tùng, biểu tiểu thư của phủ Thiếu khanh, Khấu Thanh Thanh.”
Hạ Thanh Tiêu nhìn thiếu nữ cười dịu dàng, lắc đầu.
Tâm trí Tân Diệu xoay chuyển không ngừng, trên mặt lại bày ra vẻ không hiểu.
Hạ Thanh Tiêu đưa tay, dừng lại bên má nàng, nhưng không chạm vào làn da tựa băng tuyết, rồi hạ xuống.
“Nàng không phải Khấu Thanh Thanh.”
Tân Diệu nghe thấy hắn khẽ nói.