Từ Bày Quán Bán Bánh Nhân Hẹ Đến Được Vạn Người Mê

Chương 8:

Chương Trước Chương Tiếp

Tô Noãn Noãn gật đầu, không tiếc lời khen ngợi: “Vâng ạ, mẹ và đại ca, nhị ca là giỏi nhất!”

Được Tô Noãn Noãn khen, đại ca ngượng ngùng gãi đầu, nhị ca cũng mỉm cười hiền hậu.

“Vậy chúng ta đi mua kẹo cho Noãn Noãn ăn nhé?”

Cứ ngỡ Tô Noãn Noãn sẽ vui lắm, ai ngờ nàng lại đột nhiên lắc đầu.

“Không cần đâu mẹ, đây là tiền mẹ vất vả kiếm được, giữ lại mua đồ ăn đi ạ.”

Lâm Uyển Nhu sững người một lát, lòng dâng lên cảm giác ấm áp, mũi khẽ sụt sịt.

Con gái bà dường như đã trưởng thành chỉ sau một đêm.

“Vậy cũng được.” Bà thương yêu xoa đầu Tô Noãn Noãn, rồi quay sang dặn dò: “Lão đại, lão nhị, hai con ở đây trông Noãn Noãn, mẹ đi tiệm thuốc mua thuốc cho tổ phụ các con.”

Lần cuối tổ phụ uống thuốc đã là nửa tháng trước. Nếu không mua thêm, e rằng ông ấy khó mà qua khỏi.

Đó là cha chồng của bà, dù có khổ cực đến mấy cũng không thể bỏ mặc.

Đợi một lát, Tô Noãn Noãn thấy Lâm Uyển Nhu tay xách mấy gói thuốc đi ra.

Nhị ca đỡ lấy, có chút mừng rỡ: “Tốt quá rồi, lúc này chắc chắn tổ mẫu sẽ rất vui.”

“Con thấy mấy hôm trước người còn lo lắng vì chuyện thuốc thang mãi.”

Đại ca nói tiếp: “Vậy cha cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”

Lâm Uyển Nhu mỉm cười.

Nhưng Tô Noãn Noãn lại để ý thấy, trong mắt bà vẫn ẩn chứa một nỗi lo âu sâu sắc.

Sau khi bán hết củi, mấy người rảnh tay hơn. Tô Noãn Noãn bước nhanh tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Uyển Nhu, kích hoạt dị năng, lắng nghe tiếng lòng của bà.

“Biết làm sao đây, đã nợ tiệm thuốc nhiều tiền quá rồi. Cứ thế này, họ chắc chắn sẽ không cho nợ nữa.”

“Hiệu thuốc cho hạn cuối cùng là nửa tháng nữa, mình phải kiếm đâu ra mười lượng bạc bây giờ?”

“Còn Noãn Noãn nữa, con bé cũng đang tuổi ăn tuổi lớn. Nếu có thể, mình, người làm mẹ này, thật sự muốn mua cho nó chút thịt ăn.”

Bốn người đi xuyên qua khu chợ, cố gắng kìm lòng không nhìn sang hai bên.

Chỉ cần không nhìn, sẽ không thấy thèm.

Thậm chí còn thầm nhủ trong lòng: “Đều là ma quỷ, đều là ma quỷ.”

Đi qua con phố này, Tô Noãn Noãn đột nhiên ôm bụng nói muốn đi vệ sinh. Lâm Uyển Nhu lộ vẻ khó xử, vì họ đang mua khoai tây.

Người bán khoai tây này vì bán rẻ nên thường cân thiếu, còn hay tráo hàng xấu, lén bỏ khoai tây hỏng vào túi của khách.

Trước đây nhà họ đã từng bị lừa như vậy, nên từ đó về sau, mỗi lần mua khoai tây đều phải lựa chọn rất kỹ càng.

Suy nghĩ một lát, bà cảm thấy vẫn nên đi cùng con gái thì hơn.

“Vậy mẹ đi cùng con.”

Bà vừa định đi, ông chủ đang ngồi xổm dưới đất liền lớn tiếng gọi lại: “Ấy? Đừng đi vội, sắp xong rồi đây.”

Bên kia, đại ca và nhị ca cũng đang mải chọn khoai tây nên không thể đi cùng.

Tô Noãn Noãn nhanh nhảu nói trước khi mẹ kịp lên tiếng: “Mẹ, mẹ yên tâm đi không sao đâu, con đi một lát rồi về ngay.”

Nói xong liền quay đầu chạy biến.

Chạy đến nơi khuất tầm mắt người nhà, Tô Noãn Noãn thầm tính toán xem nên mua gì mang về.

Nàng đi đến trước một quán bán màn thầu.

Chủ quán thấy có khách tới, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng vui vẻ tươi cười mở nắp xửng. Nắp xửng bằng bạc vừa mở ra, hơi nước nóng hổi mang theo mùi thơm ngọt ngào của màn thầu lập tức phả vào mặt. Những chiếc màn thầu làm bằng bột mì trắng tinh, xếp đều tăm tắp trên xửng tre, trông thật hấp dẫn.

“Tiểu cô nương, mua màn thầu không?”

“Màn thầu mới ra lò nóng hổi đây.”

Ông chủ quán tiện tay cầm một cái lên, bóp nhẹ trong tay, chiếc màn thầu xẹp xuống rồi lại phồng lên ngay: “Cô xem này, chắc chắn là ngon.”

Tô Noãn Noãn hỏi: “Bao nhiêu tiền một cái ạ?”

“Hai văn tiền một cái.” Ông chủ giải thích: “Đây đều là dùng bột mì ngon làm đấy, mà cái lại to nữa.”

Ông sợ Tô Noãn Noãn chê đắt.

Tô Noãn Noãn nhẩm tính một chút.

Nhà họ có tổng cộng 10 người. Nếu tính mỗi người mỗi bữa ăn 2 cái màn thầu, thì một bữa cần 20 cái, một ngày ba bữa là 60 cái.

Tô Noãn Noãn: ...

120 văn tiền!

“Đắt thế!”

Nàng đang mải suy nghĩ nên lỡ lời thốt ra. Ông chủ đối diện mím môi, liếc nhìn vẻ mặt của những người xung quanh rồi vội vàng giải thích: “Không đắt đâu, thật sự không đắt mà.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)