Từ Bày Quán Bán Bánh Nhân Hẹ Đến Được Vạn Người Mê

Chương 4:

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, mọi sự chú ý của hắn đều dồn cả vào chiếc bánh.

Tô Noãn Noãn thoáng cái đã hiểu ra, lập tức giơ chiếc bánh lên hỏi: “Ngài có muốn nếm thử không?”

“Đây là bánh nhân hẹ trứng do ta làm.”

“Chỉ 20 văn một chiếc thôi.”

Theo trí nhớ của nguyên chủ, bánh nướng thông thường ở đây chỉ bán 3 văn một cái. Bánh của nàng có thêm nhân hẹ và trứng gà, bán 20 văn một chiếc có lẽ cũng không quá đắt.

Phong Thiên Cửu nuốt nước bọt, khẽ nhíu mày.

Tuy ở trong cung nhưng hắn cũng biết giá cả bên ngoài. Ngay cả ở Kinh thành, một chiếc bánh nướng cũng không quá 5 văn tiền.

Nữ tử này vừa mở miệng đã đòi 20 văn, chẳng lẽ thứ gọi là bánh nhân hẹ này có gì đặc biệt lắm sao?

Mùi hương quả thực không tệ, Phong Thiên Cửu ra hiệu cho thái giám bên cạnh trả tiền.

Chỉ không biết hương vị có đáng giá tiền đó thật không.

Thấy Tô Noãn Noãn đang gói bánh lại, hắn lên tiếng: “Nếu thứ này của ngươi không đáng giá đó, trẫm sẽ phải nói chuyện rõ ràng với ngươi.”

Tô Noãn Noãn bị uy thế của người nọ làm cho bất giác run lên.

“Ngài cứ yên tâm dùng thử, nếu không ngon có thể trả lại!”

Về điểm này thì nàng vẫn rất tự tin.

Nàng dùng kẹp tre nhẹ nhàng gắp một chiếc bánh, bỏ vào túi giấy rồi đưa cho Phong Thiên Cửu.

Người kia vừa nhận lấy đã đưa lên mũi hít hà.

Hương thơm nóng hổi của chiếc bánh lập tức xộc thẳng vào mũi hắn.

Các thị vệ và thái giám bên cạnh cũng bất giác ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy những chiếc bánh tròn đều đang nằm trên vỉ nướng sắt, lớp vỏ vàng óng mỏng tang như để lộ cả phần nhân xanh vàng ẩn hiện bên trong.

Cũng không biết nàng cho những gì vào bánh, chỉ ngửi mùi thơm từ xa thôi mà đã thấy thèm, muốn đến gần xem cho rõ.

Ngửi xong, Phong Thiên Cửu gạt thái giám định thử độc sang một bên, đưa bánh lên miệng cắn một miếng lớn.

Vỏ bánh vừa mỏng vừa giòn tan. Trong lúc chiên, nhân hẹ trứng bên trong tiết ra chút dầu thơm, quyện vào lớp vỏ vàng óng bên ngoài, tạo thành một sự hòa quyện hoàn hảo. Vừa đưa miếng bánh vào miệng, Phong Thiên Cửu đã mở bừng mắt kinh ngạc.

Thái giám bên cạnh đang chăm chú quan sát sắc mặt hắn, thấy vậy tim cũng như treo lên cổ họng.

Không biết là lo cho sự an nguy của Phong Thiên Cửu, hay tò mò xem rốt cuộc món bánh này có ngon thật không.

Ngay sau đó, hơi nóng từ miếng bánh khiến Phong Thiên Cửu phải ngậm trong miệng một lúc. Vừa nóng rẫy lại vừa không nỡ nhả ra, hắn đành ngậm yên, đợi nguội bớt một chút mới dám nhai.

Hắn từ từ cảm nhận lớp vỏ bánh thơm giòn, hương vị đậm đà của nhân bánh lan tỏa trong khoang miệng. Mỗi một miếng cắn, hương thơm của hẹ và trứng như bùng nổ.

Nuốt xong miếng đầu tiên, không kịp ngừng lại, Phong Thiên Cửu lập tức cắn thêm một miếng lớn nữa.

Lần này đã có kinh nghiệm nên không bị nóng, hắn có thể thỏa thích tận hưởng sự sung sướng mà món ngon này mang lại.

Những người xung quanh thấy hắn ăn ngon lành như vậy, ai nấy đều bất giác nuốt nước miếng.

Chẳng mấy chốc, Phong Thiên Cửu - người đã nhiều ngày ăn uống không ngon miệng, làm một hơi hết sạch tám chiếc bánh nhân hẹ trứng.

Hắn thở ra một hơi đầy thỏa mãn, xoa bụng cảm thán: “Trẫm đã lâu lắm rồi mới được ăn ngon miệng thế này.”

[Giá trị hạnh phúc +1]

[Nhận được 160 văn tiền]

Tô Noãn Noãn nghe thấy thông báo của hệ thống, cũng vui vẻ mỉm cười.

Điểm hạnh phúc có thể tăng thêm tuổi thọ, còn 160 văn tiền này đủ cho cả nhà nàng ăn uống tươm tất mấy ngày. Chuyến đi này quả thực quá hời!

Chỉ là nàng không ngờ, hóa ra Hoàng đế cũng thích bánh rán nhân hẹ.

Phong Thiên Cửu ăn uống no nê, nhưng không lập tức rời đi.

“Tay nghề ngươi không tệ, trẫm đặc cách cho ngươi được đến đây bày quán mỗi ngày.”

Hắn quyết định mỗi sáng trước khi lên triều sẽ ghé qua đây ăn sáng.

“Ngày mai ngươi đến vào giờ nào?”

Tô Noãn Noãn nghĩ ngợi một lát, đến sớm quá có thể sẽ bị người nhà nghi ngờ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)