Từ Bày Quán Bán Bánh Nhân Hẹ Đến Được Vạn Người Mê

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Lão thái giám càng hít hà một hơi: “Nữ, nữ... nữ tử này từ đâu ra vậy?”

“Thánh Thượng cẩn thận, nhỡ đâu là thích khách thì không ổn. Lão nô lập tức cho gọi Ngự Lâm quân đến.”

Vì thế, cho dù Phong Thiên Cửu có bị mùi hương quyến rũ đến mấy, cũng đành đứng yên tại chỗ, cố nén lòng. Mắt không rời khỏi những động tác của Tô Noãn Noãn, chỉ sợ giây sau nàng sẽ biến mất.

Qua ô cửa kính trong suốt của chiếc xe đẩy, là một nữ tử có dung mạo tinh xảo. Tuy ngũ quan còn phảng phất nét non nớt, nhưng đã có thể nhìn ra sau này hẳn là một tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành.

Tô Noãn Noãn hoàn toàn không biết có người đang chăm chú nhìn mình, nàng đặt những chiếc bánh nhân thịt bò vào hộp giữ ấm đặc biệt ở bên cạnh, rồi bắt đầu làm mẻ tiếp theo.

Hộp giữ ấm này mua từ cửa hàng hệ thống, thức ăn đặt bên trong có thể giữ được nhiệt độ ổn định, hơn nữa hương vị luôn được duy trì ở trạng thái ngon nhất.

Thời gian ủ bột yêu cầu rất nghiêm ngặt. Mẻ bột trước vừa đủ làm mười cái bánh, nên giờ nàng lại chuẩn bị một mẻ bột mới.

Đặt khối bột trắng mịn đã nhào kỹ vào trong âu, Tô Noãn Noãn lại bắt tay vào chuẩn bị các loại nhân bánh khác.

Vì chỉ có một loại nhân thì hơi đơn điệu, sợ có người không thích, nên Tô Noãn Noãn cố ý mua nguyên liệu làm hai loại nhân.

Một loại là hẹ trứng gà, loại còn lại là thịt bò hành tây.

Mớ hẹ tươi non xanh mướt được bày trên thớt. Tô Noãn Noãn tay dao lia lịa, tiếng dao thớt vang lên đều đặn, chỉ trong nháy mắt đã được thái thành những đoạn nhỏ đều tăm tắp.

Đổ dầu vào chảo nóng, nhẹ nhàng đập trứng gà vào cạnh chảo, lòng đỏ và lòng trắng óng ả trượt vào dầu nóng. Tô Noãn Noãn nhanh tay dùng đũa đánh tan, lòng đỏ và lòng trắng quyện đều vào nhau, gặp dầu nóng liền trở thành một màu vàng ruộm hấp dẫn.

Trộn lẫn hẹ và trứng gà vào nhau, rồi rắc thêm chút muối và dầu mè, khuấy đều. Dù chưa làm chín, hương thơm thanh mát của hẹ quyện với vị béo ngậy của trứng và dầu đã thoang thoảng bay ra.

Đợi một lát, khối bột đã nở phồng lên đúng như nàng mong đợi. Dùng ngón tay ấn thử, vết lõm trên mặt bột từ từ đàn hồi trở lại.

Không biết có phải nhờ sự trợ giúp của hệ thống không, mà nàng cảm thấy mẻ bột này hoàn hảo hơn bất kỳ lần nào trước đây.

Nàng cẩn thận cho phần nhân vàng xanh xen kẽ vào trong từng vỏ bánh, rồi lại đặt chúng lên vỉ nướng sắt.

Dưới sức nóng của dầu chiên, vỏ bánh trắng trẻo ban đầu dần chuyển sang màu vàng ruộm, giòn tan. Dùng xẻng lật bánh gõ nhẹ, còn nghe được âm thanh giòn tan.

Tô Noãn Noãn rất hài lòng. Chờ bánh chín, nàng nóng lòng lấy một cái ra định tự mình nếm thử trước.

Từ lúc đến đây nàng mới chỉ húp được nửa bát cháo loãng, cơ thể của nguyên chủ lại vốn gầy yếu, bụng nàng đã sớm réo ầm ĩ.

Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị đưa bánh lên miệng, tiếng áo giáp va chạm lách cách cùng tiếng bước chân dồn dập đã vọng tới.

Nàng ngẩng đầu lên, đã thấy mình bị mấy chục người vây kín.

Người dẫn đầu khoác áo choàng màu vàng sáng, dung mạo tuấn tú phi phàm, thân hình cao ráo, một vẻ ngoài khiến người ta liếc qua là không thể quên.

Nhìn những người tùy tùng đi theo và hoàn cảnh xung quanh...

Hay thật... Vị khách đầu tiên của nàng lại chính là Hoàng thượng.

Phong Thiên Cửu khẽ nuốt nước bọt, gắng gượng dời tầm mắt từ chiếc bánh trong tay Tô Noãn Noãn sang khuôn mặt nàng.

“Ngươi là người phương nào?”

“Vì sao lại ở đây vào đêm khuya?”

“Thứ trong tay ngươi là gì?”

Tô Noãn Noãn chớp mắt, thuận miệng bịa chuyện: “Ta... là đầu bếp, chỉ nấu ăn thôi. Tối nay bị lạc đường nên mới bày quán ở đây.”

“Kiếm chút tiền làm lộ phí về nhà.”

Đúng là một lời nói dối vụng về.

Vậy mà những người này lại tin.

Hay nói đúng hơn, Phong Thiên Cửu căn bản chẳng để tâm.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)