Hơn nữa, điều đáng nói là dị năng đọc tâm nàng có được từ kiếp tận thế trước lại được giữ lại một cách kỳ diệu.
Đây hẳn sẽ là một trợ thủ đắc lực cho nàng.
Rất nhanh, Tô Noãn Noãn đã nhận được nhiệm vụ đầu tiên từ hệ thống.
[Nhiệm vụ bày quán ngẫu nhiên được công bố]
[Địa điểm: Hoàng cung Phong quốc]
[Thời gian đếm ngược hoàn thành nhiệm vụ: 3 giờ]
Ngươi nói cái gì cơ?
Bảo nàng đến hoàng cung bày quán á? Nàng chê mình sống dai quá rồi sao?
Đừng nói là vào được hay không, lỡ vào được rồi lại bị Cẩm Y Vệ xem là thích khách mà xử tử tại trận thì sao?
Nhưng nhìn thanh tuổi thọ ngắn ngủn đáng thương kia, nếu từ chối, có lẽ nàng sẽ chết ngay lập tức.
Đằng nào cũng là chết, Tô Noãn Noãn cắn răng nhắm mắt, chọn chấp nhận nhiệm vụ.
Kết quả là ngay giây tiếp theo, nàng đã xuất hiện ở một nơi xa lạ. Bốn bề là tường thành cao vời vợi màu đỏ son, xung quanh tối đen như mực.
Tô Noãn Noãn: …
Cũng không cần phải đột ngột vậy chứ.
Giờ phút này, nàng đang đứng trong một chiếc xe đẩy bán hàng lưu động.
Tuy rằng ở kiếp tận thế, nàng đã làm qua không ít món vì miếng ăn, nhưng bây giờ đột nhiên phải nghĩ xem bán gì, nàng lại nhất thời không biết nên làm món nào.
Nàng vào cửa hàng hệ thống xem qua danh sách nguyên liệu trước, rồi đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Nàng quyết đoán đặt mua một ít nguyên liệu nấu ăn.
Vì không có tiền, nên đành dùng tuổi thọ để thanh toán.
Lát nữa mà không kiếm lại được, có khi nàng chết tươi tại chỗ luôn.
Lần lượt theo các bước nhào bột, trộn nhân, Tô Noãn Noãn nhẹ nhàng đặt chiếc bánh nhân thịt bò lên tấm sắt nóng.
Dầu mỡ bao quanh chiếc bánh, mặt bánh vừa chạm vào đã phát ra tiếng “xèo xèo” vui tai.
Nhân thịt cần chút thời gian mới chín tới, nàng kiên nhẫn đứng canh bên cạnh.
Làm loại bánh này phải canh lửa thật chuẩn. Chỉ cần lệch một giây là hương vị đã khác xa một trời một vực. Vỏ bánh phải mềm xốp, nhân thịt bò phải vừa chín tới mới đúng điệu.
Chiên vàng một mặt, Tô Noãn Noãn lại lật sang mặt kia, hương thơm quyến rũ bắt đầu lan tỏa ra xung quanh.
Nàng vừa làm vừa lẩm bẩm: “Sớm biết thế này đã không nhận nhiệm vụ vào giờ này rồi. Tối muộn thế này, làm gì có ma nào đến ăn bánh chứ.”
Cùng lúc đó.
Trong hoàng cung.
Hoàng đế Phong quốc, Phong Thiên Cửu, đang xem xét tấu chương. Trước mặt hắn bày biện đủ món sơn hào hải vị tinh xảo, nhưng hắn gần như chẳng động đến đũa.
Thái giám thân cận đứng hầu bên cạnh vẻ mặt đầy ưu tư, khẽ hỏi cung nữ: “Mấy ngày nay Ngự Thiện Phòng vẫn chưa tìm ra món nào hợp khẩu vị Thánh Thượng sao?”
“Thánh Thượng đã năm ngày không dùng bữa ngon miệng rồi. Cứ thế này, e là long thể sẽ suy kiệt mất.”
Cách đây không lâu, Phong Thiên Cửu đột nhiên mắc chứng chán ăn kỳ lạ, ăn gì cũng thấy nhạt miệng vô vị. Thế nhưng các thái y trong Thái Y Viện bắt mạch đều nói thể trạng của hắn hoàn toàn bình thường.
Nếu là người thường thì chẳng nói làm gì, đằng này Hoàng đế một nước lại ăn không ngon miệng, đó tuyệt đối là chuyện hệ trọng.
Chuyện này khiến cả hoàng cung lo lắng không yên, Ngự Thiện Phòng lại càng đầu tắt mặt tối, ngày đêm nghiên cứu món ăn mới.
Vậy mà không một món nào có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng đế.
Đúng lúc này, một mùi hương thoang thoảng bất chợt từ đâu bay vào trong điện.
Ngòi bút đang phê tấu chương của Phong Thiên Cửu khựng lại. Đó là một mùi hương hắn chưa từng ngửi thấy bao giờ.
“Mùi hương gì đây?”
“Là ai đang nấu ăn?”
Đã mấy ngày không hề có cảm giác thèm ăn, vậy mà giờ đây bụng dạ hắn lại đột nhiên cồn cào.
Lão thái giám giật mình: “Giờ này mà còn ai dám nấu nướng? Chẳng lẽ không biết đã đến giờ giới nghiêm rồi sao?”
Lão thái giám vừa định sai người đi xem xét, thì đã thấy Phong Thiên Cửu đột ngột đứng dậy, vẻ mặt có phần nôn nóng.
“Không cần.”
“Người đâu, thay y phục cho trẫm. Trẫm muốn đích thân đi xem.”
Phong Thiên Cửu có chút mất kiên nhẫn, thậm chí không đợi cung nữ hầu hạ, đã tự khoác áo choàng, sải bước nhanh ra ngoài.
Thấy vậy, lão thái giám vội vàng xua tay ra hiệu, một đám nô tỳ phía sau cuống quýt đuổi theo.
Men theo mùi hương, Phong Thiên Cửu đi qua mấy lớp cửa cung, mấy con ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại ở một khoảng sân vắng vẻ cạnh lãnh cung. Nhìn thấy Tô Noãn Noãn đang bày hàng ở đó, hắn không khỏi kinh ngạc đến sững người.