Nhị ca ăn xong một đũa, khẽ nhấp môi, dường như vẫn còn lưu luyến hương vị. Vị bùi của khoai tây hòa quyện tuyệt vời với các loại gia vị do Tô Noãn Noãn nêm nếm, ăn một lần là khó quên. Hắn lại gắp thêm một đũa nữa, ăn cùng với bánh bao chay. Sợi khoai tây giòn giòn ăn cùng màn thầu mềm xốp, rõ ràng chỉ là những nguyên liệu hết sức bình thường, vậy mà lại khiến hắn có cảm giác như đang thưởng thức yến tiệc.
“Noãn Noãn, món khoai tây sợi này ngon quá, ăn cùng cơm trắng chắc chắn rất tốn cơm.”
Ngũ ca vừa ăn vừa tấm tắc khen, không còn giữ ý tứ gì nữa, chỉ sợ ăn chậm là hết phần. Dù vậy, hắn vẫn không quên dành lời khen cho Tô Noãn Noãn.
Tứ ca cũng gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, thật không thể tin nổi lại có người xào được món khoai tây sợi ngon đến thế này.” Họ thường xuyên ăn khoai tây nên biết rất rõ hương vị nguyên bản của nó. Vốn dĩ còn rất mong chờ món cháo cá, nhưng giờ đĩa khoai tây này lại ngon xuất sắc đến mức khiến họ tạm quên mất trên bàn còn có món khác.
Lão ngũ vừa ăn vừa nói, cuối cùng bị nghẹn, mặt đỏ tía tai, tay chân khua loạn xạ đòi nước uống.
“Ặc... Nước... Nước...”
Việc này làm Lâm Uyển Nhu hoảng sợ, định đứng dậy vào bếp lấy nước thì Tô Noãn Noãn đã vội nhắc: “Ngũ ca, có cháo đây, huynh ăn cháo đi.” Loại cá suối nàng bắt được không có xương dăm, chỉ có xương sống lớn ở giữa. Sau khi lọc bỏ xương thì chỉ còn lại thịt cá mềm ngọt, đây cũng là yêu cầu cơ bản khi nấu cháo cá ngon.
Ngũ ca nghe vậy vội vàng múc một thìa cháo lớn đưa vào miệng, cố gắng nuốt trôi miếng màn thầu đang mắc nghẹn trong cổ.
Lâm Uyển Nhu hơi trách móc: “Con đó, ăn uống sao mà vội vàng thế, có ai tranh phần của con đâu.”
Ngũ ca thầm nghĩ: “Chẳng phải mọi người cũng đang tranh nhau đó sao...” Hắn chép miệng, trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị thơm ngọt của cháo cá. Thật đáng tiếc là vừa rồi hắn ăn nhanh quá chưa kịp thưởng thức kỹ.
Điều này khiến hắn tạm thời bỏ qua đĩa khoai tây xào, chuyên tâm múc một thìa cháo cá... cháo trắng sánh mịn quyện lẫn những miếng thịt cá trắng nõn. Đưa một thìa vào miệng, cảm giác mềm mượt như thể con cá còn đang bơi lội, lướt nhẹ qua đầu lưỡi rồi trôi tuột xuống cổ họng, chỉ để lại dư vị ngọt thanh.
Ừm ~
“Ngon quá!”
Lâm Uyển Nhu vốn không ăn được cay nhiều, nên bà đặc biệt yêu thích món cháo thanh đạm này. Bà nhìn những hạt gạo đã nở bung, ninh nhừ trong nồi cháo, hít hà hương cá thơm ngào ngạt mà lòng vui khôn xiết. Thịt cá vừa mềm vừa ngọt, lại có chút dai nhẹ, ăn vào có cảm giác như nó vừa mới được vớt lên từ suối... cả bát cháo đều thấm đượm vị ngọt của cá, khiến bà cứ ăn liên tục, chẳng mấy chốc đã hết sạch bát.
“Noãn Noãn, món cháo này nấu thế nào mà ngon đến vậy?” Lâm Uyển Nhu lau miệng, ánh mắt kích động nhìn Tô Noãn Noãn.
“Ăn xong bát cháo, ta thấy cả người ấm hẳn lên, dễ chịu vô cùng.” Nói ra sợ con gái cười cho, nhưng tối nay bà vẫn muốn ăn thêm bát cháo cá này nữa.
Cả nhà ăn như gió cuốn mây tan, chẳng mấy chốc đồ ăn trên bàn đã sạch bay.
Lâm Uyển Nhu vừa đứng dậy định dọn dẹp bát đĩa thì đã bị lão tam nhanh tay giành lấy.
“Mẹ, để con làm cho.”
Lão nhị thì lau bàn, lão tứ thì quét nhà.
“Vậy ta...”
Lão đại lại lấy ấm thuốc ra: “Con đi sắc thuốc cho tổ phụ.”
Lão ngũ không còn việc gì làm, đành kéo Lâm Uyển Nhu ngồi xuống rồi đấm lưng xoa vai cho bà.
Trong cả nhà, chỉ có cha nàng Tô Tĩnh Vân là phải đi làm thuê việc nặng cách nhà hơn chục dặm đường, nhưng tiền công kiếm được cũng chẳng bao nhiêu.
Thấy mặt trời đã lên cao, ông đứng dậy nói: “Uyển Nhu, nàng mang cơm qua cho cha mẹ đi.” Không phải họ không hiếu thuận, mà vì tổ mẫu thường dậy muộn, không quen ăn sáng sớm. Tổ phụ mấy năm gần đây thần trí lúc tỉnh lúc mê, nếu không có người trông coi cẩn thận là lại đi lang thang không biết đường về nhà. Vì thế, cả nhà phải thay phiên nhau túc trực, đảm bảo lúc nào cũng có người ở bên cạnh ông ấy. Tổ mẫu thường thức trông tổ phụ đến nửa đêm, nên buổi sáng không dậy sớm được.
“Ừm, ta biết rồi.” Lâm Uyển Nhu đáp lời.
Thấy mọi người đều đang bận rộn, bà gọi Tô Noãn Noãn cùng mình mang cơm sang.
Đây là lần đầu tiên Tô Noãn Noãn gặp mặt tổ phụ, tổ mẫu kể từ khi đến thế giới này... không biết họ có dễ gần không, hay lại giống như trong mấy câu chuyện nàng từng đọc, bề ngoài thì tỏ vẻ hiền từ nhưng sau lưng lại là một bà lão cay nghiệt, trọng nam khinh nữ. Nếu đúng là vậy, chẳng phải nàng sắp được diễn màn kịch đấu trí đấu dũng với tổ mẫu cay nghiệt rồi sao? Nghĩ đến đây lại thấy hơi phấn khích.
Tổ phụ và tổ mẫu ở gian phòng phía sau nhà. Căn phòng hướng nam nên cả ngày đều có ánh nắng chiếu vào.
Lâm Uyển Nhu vừa bước vào cửa, Tô Noãn Noãn đi ngay sau lưng đã nghe thấy tiếng đồ sứ rơi vỡ loảng xoảng. Ngay sau đó là tiếng kêu kinh ngạc của Lâm Uyển Nhu.
Tô Noãn Noãn lập tức vào tư thế sẵn sàng, vội vàng chạy vào theo, tưởng mẹ mình bị bắt nạt. Nào ngờ lại kinh ngạc trước cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Tổ mẫu nàng - Tần Tú Phân, đang nắm chặt tay Lâm Uyển Nhu. Hai người giằng co nhau, mặt ai cũng đỏ lên vì dùng sức. Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc không phải là hành động giằng co, mà là việc Tần Tú Phân đang cầm một chiếc vòng ngọc, cố gắng dúi vào tay Lâm Uyển Nhu, còn người sau thì lại một mực từ chối không nhận.
Thấy Tô Noãn Noãn bước vào, cả hai người cùng quay lại nhìn, rồi ngượng ngùng buông tay nhau ra, ho khan vài tiếng để che giấu sự bối rối. Ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.