Từ Bày Quán Bán Bánh Nhân Hẹ Đến Được Vạn Người Mê

Chương 17:

Chương Trước Chương Tiếp

Điều này quả thực làm khó Tô Noãn Noãn rồi. Bảo nàng dạy người khác bắt cá, nàng biết nói sao đây? Chẳng lẽ bảo cứ dùng tay mà bắt là được ư?

“Cô...”

Nam tử định nói gì đó thì phía xa xa có tiếng người gọi vọng lại, mỗi lúc một gần, nghe rõ là đang gọi tên Noãn Noãn.

Tô Noãn Noãn mừng rỡ, vội nói ngọt ngào: “Đại ca ca, người nhà đến tìm ta rồi. Chuyện bắt cá, nếu có duyên gặp lại, ta nhất định sẽ chỉ cho huynh.” Nàng không muốn chọc giận đối phương, chỉ đành nói lời khách sáo. Trước khi đi, nàng còn cố tình để lại hai con cá trên mặt đất.

Dù sao nàng cũng đã ghi nhớ rồi, lần sau nàng sẽ không đến ngọn núi này nữa, muốn gặp lại e là khó.

Nhìn bóng lưng nhỏ bé hốt hoảng chạy đi, Phong Thiên Lộc khẽ lẩm bẩm lại lời nàng vừa nói, ánh mắt dừng trên hai con cá nằm im lìm trên mặt đất.

Tô Noãn Noãn vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, xác định người kia không đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là không nên dậy sớm quá mà. Suýt chút nữa là gặp họa rồi!

Chạy một mạch, nàng thấy phía trước trên con đường mòn có vài bóng người đang đi song song với nhau, chính là năm vị ca ca của nàng. Cả năm người mặt đều lộ rõ vẻ lo lắng, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh.

“Ca ca!”

Nghe thấy tiếng gọi của Tô Noãn Noãn, mấy người dừng bước.

“Hình như ta vừa nghe thấy tiếng của tiểu muội?”

“Đúng vậy, ta cũng nghe thấy!”

“Nhìn kìa! Tiểu muội ở đằng kia!” Tam ca chỉ về phía Tô Noãn Noãn. Những người còn lại nhìn theo, xác định đúng là muội muội nhà mình, họ vội vàng chạy tới.

Tô Noãn Noãn ái ngại hỏi: “Năm ca ca, sao các huynh lại ra cả đây?” Nàng càng tò mò hơn là sao họ biết nàng ở trong rừng này.

Đại ca lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, trên đó thêu hình một chú mèo con xinh xắn. “Muội xem, có phải cái này của muội không.”

Chiếc khăn tay này là lúc tám tuổi nàng nằng nặc đòi mẫu thân mua cho. Lâm Uyển Nhu không còn cách nào khác, đành tự tay thêu cho nàng một cái, từ đó nàng luôn mang theo bên mình.

Nhị ca nói: “Chúng ta dậy sớm không ngủ lại được, định bụng vào núi xem vận may thế nào, có bắt được chút gì không, ai ngờ lại nhặt được cái này giữa đường. Chúng ta sợ muội gặp chuyện không hay nên mới chia nhau đi tìm.” Nói xong, hắn cẩn thận gấp chiếc khăn lại, đặt vào tay Tô Noãn Noãn.

“Lần sau đừng bất cẩn làm rơi nữa nhé, làm chúng ta lo muốn chết.”

“Xin lỗi các huynh.” Tô Noãn Noãn thành thật nhận lỗi: “Là do muội không tốt, không nên chạy đi lung tung.”

Vừa dứt lời, nàng cảm giác có bàn tay ấm áp đang xoa đầu mình. Ngẩng đầu lên, thấy ngũ ca đang hất cằm nói: “Không sao đâu, chúng ta cũng coi như rèn luyện thân thể, tìm được muội nhanh ấy mà.”

Tô Noãn Noãn nhìn kỹ, trán cả năm người đều lấm tấm mồ hôi, hơi thở còn gấp gáp, xem ra để tìm được nàng họ đã rất vất vả. Núi non rộng lớn thế này, tìm một người đâu có dễ dàng như lời họ nói. Trong lòng nàng dâng lên một nỗi cảm động.

Giơ mấy con cá trong tay lên, nàng cười nói: “Các ca ca, chúng ta về nhà ăn cá nướng thôi!”

Tam ca và tứ ca vui vẻ nhận lấy cá, đại ca và nhị ca thì mỗi người nắm lấy một tay Tô Noãn Noãn, như sợ nàng lại chạy mất lần nữa.

Sáu người cùng nhau đi trên con đường nhỏ, vừa đi vừa nói cười, chẳng mấy chốc đã về đến nhà.

Trong sân, cha của họ đã dậy từ sớm để bổ củi. Rìu giơ cao rồi bổ xuống, những thanh củi nhanh chóng được chẻ làm đôi. Nghe tiếng bước chân, ông quay đầu lại, hơi ngạc nhiên: “Mấy đứa đi đâu về đấy?”

Tam ca tự nhiên nhận lấy cây rìu từ tay Tô Tĩnh Vân, đáp lời: “Hôm nay tiết trời dễ chịu, chúng con vào núi đi dạo một vòng.”

“Tiểu muội còn bắt được mấy con cá nữa.” Họ cố tình giấu chuyện Tô Noãn Noãn đi lạc và việc mình đã tìm kiếm cả buổi sáng.

“Vậy sao?” Tô Tĩnh Vân cười hiền từ, định giành lại cây rìu: “Ngoài này sương gió, các con mau vào nhà đi. Mẹ các con đã hấp màn thầu rồi.”

“Lão tam, con cũng vào uống bát nước ấm đi.”

“Con khỏe mà, để con giúp cha bổ thêm một lát.” Hắn nhận thấy lưng của cha ngày càng yếu đi, cứ bổ được mười mấy thanh củi là lại phải nghỉ một lúc lâu. Nghĩ lại, ông cũng đã ngót nghét năm mươi tuổi rồi, cứ gắng sức mãi thế này thật khiến người ta lo lắng.

Tô Tĩnh Vân còn định nói gì đó thì đã bị lão tứ đẩy vào nhà: “Đúng đó cha, huynh ấy lớn từng này rồi, sức lực trai tráng chẳng lẽ để không!”

“Cha, người vào dùng bữa đi ạ. Noãn Noãn nói muốn tự tay xuống bếp.”

Kể từ hôm qua được nếm tài nấu nướng của Tô Noãn Noãn, họ đều mê mẩn vị ngon đó. Đến nỗi món ăn của Lâm Uyển Nhu bỗng trở nên nhạt nhẽo lạ thường, nhưng chẳng ai dám nói ra. Hơn nữa, muội muội còn nhỏ, họ không nỡ để nàng phải vất vả nấu nướng cho cả nhà, nên năm huynh đệ mới rủ nhau vào rừng săn bắn từ sớm.

Vén tấm rèm vải bước vào nhà, mùi thơm của màn thầu vừa hấp xong liền xộc vào mũi, hơi nước ấm áp lan tỏa khắp căn phòng. Lâm Uyển Nhu đang bận rộn bên bếp, nghe tiếng động liền quay lại nhìn sáu người con: “Các con về rồi à, màn thầu vừa hấp xong đây, chờ ta xào xong đĩa khoai tây này nữa là có thể dùng bữa rồi.”

Nhờ có Tô Noãn Noãn, hôm nay cả nhà lại được ăn bột mì trắng tinh. Điều mà trước kia họ chẳng dám mơ tới.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)