Từ Bày Quán Bán Bánh Nhân Hẹ Đến Được Vạn Người Mê

Chương 16:

Chương Trước Chương Tiếp

Vậy nên, hắn rất trông chờ được nếm thử những vị mới lạ.

Tô Noãn Noãn vẫn chưa quyết định.

“Ta vẫn chưa nghĩ ra, có lẽ sẽ đổi món khác.”

Phong Thiên Cửu gật đầu: “Vậy ngày mai ta lại đến.”

Chờ bóng hắn khuất hẳn, Tô Noãn Noãn mới ngáp một cái dài.

Đừng tưởng chỉ có hơn mười người mà xem thường, họ mua tới năm sáu chục cái bánh, chỗ bột nàng chuẩn bị đã dùng hết sạch. Hơn nữa, thân thể nhỏ bé này quả thực không chịu nổi vất vả, chỉ làm chút đồ ăn mà cánh tay đã mỏi nhừ.

Sáng sớm hôm sau, đám Ngự lâm quân hôm qua lén lút trốn đi lại mò về, ánh mắt đầy mong chờ nhìn nàng: “Cô nương, còn bánh không?”

Tô Noãn Noãn nhìn cái chậu đã trống không của mình.

“...”

Về đến nhà, Tô Noãn Noãn mới có thời gian kiểm tra lại thu chi.

[Giá trị hạnh phúc +11]

[Tiền tài +1630 văn]

Trừ đi tiền mua đậu đỏ đã ngâm, còn dư [1500 văn].

Tô Noãn Noãn không khỏi thấy hơi đau lòng. Hệ thống này thật biết cách làm tiền, bán nguyên liệu sơ chế sẵn mà đắt như vậy. Xem ra đêm mai bán món gì, nàng phải suy nghĩ thật kỹ, không thể để hệ thống kiếm lời dễ dàng như vậy được nữa.

Tô Noãn Noãn thấy món đậu đỏ nấu hôm nay khá thơm ngon, có lẽ ngày mai có thể làm món canh khoai viên đậu đỏ. Nhưng chỉ ăn canh ngọt thì không no bụng, món mặn có thể làm bánh bao. Nàng quyết định sẽ không làm nhân bánh bao thông thường, mà muốn thử loại nhân đặc biệt hơn.

Nghĩ xong thực đơn cho ngày mai, Tô Noãn Noãn kiểm tra lại, thấy chỉ có đậu đỏ là cần chuẩn bị trước, liền đặt mua trong hệ thống rồi để ngâm trong phòng. Từ tối nay đến sáng mai, thời gian hẳn là vừa đủ.

Sắp xếp xong xuôi, Tô Noãn Noãn đã mệt lử, vừa ngã xuống giường đã ngủ say tít.

Không biết qua bao lâu, nàng mở mắt tỉnh dậy. Nàng phải ra khỏi nhà trước khi trời sáng hẳn, giả như vừa từ bên ngoài trở về.

Kéo lê thân thể mệt mỏi, Tô Noãn Noãn rời giường, định bụng đi dạo một vòng trong núi để rèn luyện thân thể. Ở nơi này, thứ nhiều nhất chính là núi non, mở cửa ra là thấy núi non trùng điệp.

Gà còn chưa gáy sáng, nàng đã ra khỏi nhà.

Đi lang thang trong núi một lát, tiện tay bắt được mấy con cá suối nhỏ, Tô Noãn Noãn thấy thời gian cũng vừa đủ, bèn rửa mặt qua loa rồi định bụng về nhà ngủ tiếp.

Hai tay vốc làn nước suối trong vắt, bóng hình nàng phản chiếu trên mặt nước. Gương mặt nhỏ nhắn, đường nét thanh tú, còn vương chút non nớt. Nước suối sớm mai mát lạnh chạm vào da mặt, làm nàng khẽ rùng mình, nhưng ngay sau đó là cảm giác sảng khoái lan tỏa. Bụi bặm và mùi dầu mỡ bám trên người dường như tan biến, cả tâm hồn cũng trở nên thư thái.

“Nước suối này thật dễ chịu.”

“Cô thì thoải mái rồi, còn cá ta định bắt thì chạy mất cả rồi.”

Giọng nói đột ngột vang lên khiến Tô Noãn Noãn giật mình hoảng sợ. Nàng vội lau nước trên mặt, quay đầu lại nhìn, thì thấy một nam tử mặc y phục đen tuyền đang ngồi cách nàng chừng mười thước. Trên áo bào ẩn hiện hoa văn rồng vàng uốn lượn, gương mặt góc cạnh dưới ánh trăng mờ ảo toát lên vẻ xa cách.

Trông người này chỉ độ hai mươi tuổi, nhưng lại có vẻ trầm ổn, già dặn. Mái tóc đen được búi gọn bằng một chiếc ngọc quan tinh xảo, gương mặt trắng như ngọc, mày kiếm anh tuấn. Tay hắn đang cầm một vật giống như cần câu làm từ cành cây, đầu dây câu mảnh thả xuống mặt nước.

Liên tưởng đến lời hắn vừa nói, xem ra người này đang ngồi câu cá.

Tô Noãn Noãn thấy hơi bực bội. Sao lúc mới đến nàng không thấy người này nhỉ, lẽ nào trời còn tối quá? Nếu thấy sớm hơn, nàng đã không đến đây rồi.

Tiểu thuyết và phim ảnh nàng xem nhiều rồi, những người xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện, thân phận đều không tầm thường. Hơn nữa người này khí chất bất phàm, y phục lại hoa lệ, không phải cao thủ võ lâm ẩn mình, thì cũng là vương công quý tộc. Dù là loại người nào, nàng cũng không muốn dây dưa.

Thấy nàng không đáp lời, nam tử quay đầu lại, nở một nụ cười tươi tắn, khí chất cao quý bức người: “Tiểu nha đầu này không nghe thấy ta nói gì sao?”

“Thấy ta mà không đáp lời, chẳng phải là thất lễ lắm sao?”

Tô Noãn Noãn khẽ bĩu môi, nhưng mặt không dám biểu lộ, nghiêm túc đáp: “Ta quả thực không nhìn thấy công tử ở đây.”

“Ta xin phép đi ngay.”

“Khoan đã.” Nam nhân lại gọi Tô Noãn Noãn lại.

“Yên tâm, ta không phải người xấu.” Hắn thấy rõ vẻ đề phòng trong mắt Tô Noãn Noãn, đành bất đắc dĩ giải thích: “Chỉ muốn hỏi cô nương đây bắt cá bằng cách nào vậy?”

Theo ánh mắt hắn nhìn sang, Tô Noãn Noãn mới để ý đến mấy con cá đang được xiên trên một cành cây đặt bên cạnh mình.

Tô Noãn Noãn thầm lẩm bẩm: “Làm gì có kẻ xấu nào lại tự nhận mình là kẻ xấu chứ.” Nhưng ngoài miệng nàng vẫn cố tỏ ra niềm nở: “Hay là... ta xin biếu công tử cả?”

Nam tử nhíu mày, lộ rõ vẻ không vui: “Không cần.” Tiểu nha đầu này coi hắn là hạng người gì vậy? Chuyện này mà truyền ra ngoài, thiên hạ sẽ cười vào mặt hắn mất, đường đường là một nam tử hán lại đi cướp đoạt đồ của một tiểu cô nương.

Vì không vui, hơi thở quanh hắn trở nên lạnh lẽo hơn vài phần, khiến người đối diện bất giác thấy e sợ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)