Từ Bày Quán Bán Bánh Nhân Hẹ Đến Được Vạn Người Mê

Chương 15:

Chương Trước Chương Tiếp

Nhàn phi vốn quen thấy người khác dùng mánh khóe này, không ngờ có ngày chính mình cũng phải làm vậy. Nhưng nàng ta đợi đến quá nửa đêm mà vẫn không thấy Hoàng thượng tới.

Nàng ta không khỏi tức giận: “Ngươi nói Vương công công đảm bảo không có vấn đề gì cơ mà?”

Tiểu Thúy sợ hãi quỳ xuống, giọng run rẩy: “Nô tỳ không biết ạ, Vương công công nói người cứ yên tâm.”

Trần Tĩnh Nhàn không cam lòng, khoác áo choàng đi ra ngoài. Cung nữ ngăn không được, đành phải lẽo đẽo theo sau.

“Ta muốn xem xem, Thánh Thượng gần đây bị hồ ly tinh mới nào câu mất hồn rồi.”

“Chẳng lẽ là con tiện nhân Lệ phi kia?”

Nhưng ra ngoài hỏi thăm, Vương công công lại trả lời Hoàng thượng không lật thẻ bài của ai cả. Ông ta lựa lời khuyên giải: “Nhàn phi nương nương xin bớt giận, có lẽ quốc sự bận rộn, Hoàng thượng phê duyệt tấu chương khuya nên đã nghỉ lại tại tẩm điện rồi ạ.”

Trần Tĩnh Nhàn đành tức tối quay về tẩm cung.

...

Bên này, Tô Noãn Noãn đã làm xong nồi bánh thứ ba. Hai nồi trước là nhân thịt heo, nồi này nàng làm nhân đậu đỏ nghiền.

Bánh nhân đậu đỏ chín nhanh hơn nhân thịt heo, vì đậu đã được nấu chín nhừ, nàng chỉ cần chiên cho vỏ bánh vàng giòn, hương thơm của vỏ bánh hòa quyện với nhân đậu là được.

Mấy cung nữ đứng chờ đã thèm thuồng nuốt nước miếng, mắt không rời khỏi nồi bánh. Các cô nương trẻ tuổi thường thích nhân đậu đỏ ngọt ngào hơn là nhân thịt heo. Hơn nữa, bổng lộc không cao, tiền bạc eo hẹp, nên họ quyết định mua bánh nhân đậu đỏ. Dù sao so với bánh nhân thịt heo giá 50 văn một cái, bánh đậu đỏ chỉ có 15 văn. Đây là giá Tô Noãn Noãn đã suy tính kỹ. Đậu đỏ tuy không đắt như trứng gà, nhưng cũng không phải thứ rẻ tiền. Bán quá đắt người ta sẽ không mua, nên 15 văn là hợp lý.

Vài phút sau, hai mặt bánh đã ngả màu vàng nhạt, lớp nhân tím ẩn hiện qua lớp vỏ bánh mỏng tang. Trước khi vớt ra, Tô Noãn Noãn còn rắc thêm chút vừng trắng lên mặt mỗi chiếc bánh.

Thấy Tô Noãn Noãn bắt đầu gói bánh, tiểu cung nữ đứng xếp hàng đầu tiên vui mừng, vội vươn tay đón lấy.

“Yên tâm, đừng vội, ai cũng có phần.”

Cung nữ nhận bánh xong, vội cắn một miếng lớn. Vỏ bánh giòn dai, kẹp lấy lớp nhân đậu đỏ mềm mịn ngọt ngào. Nàng ấy tức thì cảm thấy, 15 văn tiền này tiêu thật đáng giá! Nếu có thể, nàng ấy muốn được ăn thứ bánh này cả đời.

Gói bánh cho mọi người xong, nàng cúi đầu, thấy trên chảo vẫn còn một cái cuối cùng, tự hỏi hay là mình cũng nên nếm thử một miếng? Từ lúc nấu đậu xong, nàng đã thèm không chịu nổi, mùi thơm quá hấp dẫn.

Đúng lúc này, Phong Thiên Cửu đã ăn xong năm cái bánh nhân thịt heo, bụng vẫn còn thấy trống rỗng. Hắn đang do dự có nên mua thêm hai cái nữa không, thì thấy vẻ mặt của cung nữ vừa ăn bánh đậu đỏ. Chiếc bánh bị cắn dở để lộ phần nhân đậu đỏ tím mịn màng bên trong. Hơn nữa, vẻ mặt thỏa mãn của các nàng...

Thấy Tô Noãn Noãn định cầm lấy chiếc bánh cuối cùng, hắn vội hô lên: “Khoan đã!”

Tiếng hô làm mọi người xung quanh giật mình.

Phong Thiên Cửu nói: “Ta muốn cái bánh đậu đỏ đó.”

Tay Tô Noãn Noãn cứng đờ giữa không trung, tiếc nuối nhìn chiếc bánh, cuối cùng đành gói lại cho hắn.

Phong Thiên Cửu cầm bánh, nhớ tới lúc nãy thấy Tô Noãn Noãn cho rất nhiều đường, bán tín bán nghi cắn thử một miếng.

Khác với bánh nhân thịt, vỏ bánh đậu đỏ cực kỳ dai. Hắn cắn một miếng mà kéo ra được một đoạn dài mới đứt, đây là do Tô Noãn Noãn đã cho thêm nhiều bột nếp. Vài hạt vừng rơi xuống đất mà hắn không hề hay biết, chỉ mải mê nhai bánh trong miệng. Khác với tưởng tượng, nhân đậu đỏ không hề ngọt gắt, thỉnh thoảng nhai phải hạt đậu còn nguyên, tạo nên hương vị rất phong phú.

Giờ phút này Phong Thiên Cửu mới hiểu vì sao đám nữ nhân trong hậu cung của mình lại nói ăn đồ ngọt làm tâm tình tốt lên. Hiện tại hắn cũng cảm thấy như vậy. Hơn nữa, vị ngọt của chiếc bánh này rất vừa phải, không hề gây cảm giác khó chịu.

Ăn xong, hắn còn thấy tiếc mấy hạt vừng rơi trên đất. Càng hối hận hơn, sao mình không từ từ thưởng thức chiếc bánh đậu đỏ này lâu hơn một chút. Thành ra bây giờ muốn ăn thêm cũng không còn.

Trên đời làm gì có thuốc hối hận, càng không thể khiến hắn nôn đồ đã ăn ra được, Phong Thiên Cửu đành gói đồ mang về. Hắn nghĩ bụng, bánh đậu đỏ và bánh nhân thịt heo, mỗi loại tám cái.

Lão thái giám Lý Bồi Đức cũng lén gói năm cái bánh đậu đỏ.

Đám tiểu cung nữ, tiểu thái giám còn lại chỉ biết đứng nhìn mà hâm mộ. Bọn họ địa vị không cao, tiền bạc chẳng có bao nhiêu, càng không tiện tự ra ngoài mua bánh. Trong lòng họ thầm mong ngày mai lại được đi hầu Hoàng thượng, để có thể tiếp tục được ăn ngon thế này.

Phong Thiên Cửu ăn uống no đủ, trước khi rời đi còn cố hỏi: “Tiểu cô nương, ngày mai cô định làm nhân gì?”

Thực ra hắn cũng không còn quan trọng là nhân gì nữa. Bởi vì hắn phát hiện, chỉ cần là do Tô Noãn Noãn làm, thì bất kể là nhân gì cũng đều ngon tuyệt hảo.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)