Từ Bày Quán Bán Bánh Nhân Hẹ Đến Được Vạn Người Mê

Chương 14:

Chương Trước Chương Tiếp

Hắn không nhịn được thúc giục: “Tiểu cô nương, còn bao lâu nữa mới được ăn?”

Tô Noãn Noãn vừa lật bánh vừa trả lời: “Sắp xong rồi ạ.”

Lời vừa dứt, nàng quay người nhìn sang nồi đậu đỏ đã ninh nhừ, chuyển thành màu sẫm, vỏ ngoài nứt ra, để lộ phần ruột đậu mềm mịn bên trong. Thấy vừa chín tới, Tô Noãn Noãn vớt đậu đỏ ra, rắc đường trắng vào trộn đều.

Nhìn lượng đường đó, Phong Thiên Cửu không khỏi kinh hãi, mặt lộ vẻ khó tin. Hắn thầm nghĩ: “Nhiều đường thế này, chắc là ngọt chết người, mình tuyệt đối không ăn!”

Nhưng rất nhanh, hắn đã bị những chiếc bánh vừa ra lò hấp dẫn.

Tô Noãn Noãn hỏi: “Bánh chín rồi, ngài muốn mấy cái?”

Phong Thiên Cửu ngẫm nghĩ: “Cho ta một cái nếm thử trước.” Dù sao hắn cũng không thích nhân thịt heo cho lắm.

Cầm bánh trong tay, vẫn nóng hổi như hôm qua. Lần này hắn đã có kinh nghiệm, đầu tiên cắn nhẹ lớp vỏ bánh, sau đó xé một lỗ nhỏ để hơi nóng bên trong thoát bớt ra. Nhân thịt heo đã kết thành một khối, màu nâu nhạt, điểm xuyết hành lá xanh trắng.

Phong Thiên Cửu thử cắn một miếng, lập tức kinh ngạc. Khác hẳn với thịt heo hắn từng ăn, bánh này không hề có mùi tanh, lại giữ được trọn vẹn hương thơm của thịt. Thịt bảy phần nạc ba phần mỡ quyện chặt vào nhau, cắn một miếng, viên thịt lớn mềm mại tan trong miệng. Vị mặn vừa phải, gia vị nêm nếm khéo léo, tôn lên vị ngọt thuần túy của thịt heo, mỗi miếng cắn đều khiến Phong Thiên Cửu muốn rơi lệ vì sung sướng.

Đây chắc chắn là món nhân thịt heo ngon nhất hắn từng ăn.

Nuốt vội mấy miếng, miệng vẫn còn đang nhai, hắn đã nói với Tô Noãn Noãn: “Cho ta thêm năm cái nữa!”

Lão thái giám bên cạnh thấy thế, nuốt nước miếng ừng ực, chỉ muốn đến gần Phong Thiên Cửu hơn để hít hà thêm mùi thơm, như thể làm vậy mình cũng được ăn ké. Có thể khiến Phong Thiên Cửu ăn liền sáu cái bánh nhân thịt heo, lão không dám tưởng tượng nó ngon đến mức nào. Vừa nuốt nước miếng, lão vừa móc tiền trả cho Tô Noãn Noãn 250 văn.

Chỉ một loáng, nàng đã kiếm được 300 văn. Khó mà tưởng tượng nếu đám Ngự lâm quân kia ai cũng mua... Chẳng phải mình sắp phát tài rồi sao?

Nàng lại gói cho Phong Thiên Cửu mấy cái bánh nữa, hắn nhận xong lập tức ăn ngấu nghiến.

Ăn đến cái thứ hai, Phong Thiên Cửu thấy kỳ lạ, không hề có cảm giác ngấy chút nào. Ngẩng đầu lên, hắn thấy đám thái giám và cung nữ đi theo đều đang nhìn mình chằm chằm.

Hắn cũng không phải người vô lý, ho nhẹ một tiếng: “Các ngươi nếu ai tối chưa ăn no, có thể mua nếm thử, rất ngon.”

Phong Thiên Cửu nói còn khiêm tốn, lời chưa dứt, năm sáu người bên cạnh đã xông lên, dẫn đầu là thái giám Lý Bồi Đức. Ngay cả cung nữ đang cầm áo khoác cho hắn cũng vội bỏ áo xuống, chen chúc cùng những người khác.

“Cô nương, ta muốn một cái!”

“Cho ta hai cái!”

“Cô nương ơi, bánh nhân đậu đỏ khi nào thì xong?”

...

Phong Thiên Cửu sầm mặt: “... Đến mức này ư? Đồ ăn trong hoàng cung tệ đến vậy sao?”

Một cơn gió thổi qua, cuốn theo hương thịt thơm nồng, Phong Thiên Cửu khịt mũi, vội cúi đầu cắn một miếng bánh lớn, tự trả lời câu hỏi của mình. So với bánh này, đúng là kém xa.

Lão thái giám đã đợi sẵn, hào phóng móc bạc đưa cho Tô Noãn Noãn: “Cho ta mười cái.”

Đám cung nữ thái giám xung quanh đều im lặng, nhìn lão bằng ánh mắt kinh ngạc. Mười cái là 500 văn tiền. Lý Bồi Đức này ngày thường nổi tiếng keo kiệt, không ngờ lại tích cóp được nhiều tiền như vậy. Lại thấy trên chảo của Tô Noãn Noãn chỉ còn sót lại vài cái bánh, bọn họ càng lo mình không mua được.

Có người lựa lời khuyên: “Lý công công, ngài ăn sao hết được, đêm hôm khuya khoắt, ăn nhiều không tiêu hóa nổi đâu.”

“Hay là ngài mua ít đi thôi.”

Lý Bồi Đức xua tay, nói chắc nịch: “Không được.”

“Ta phải lấy mười cái!” Trong giọng nói, ngoài sự kiên định, còn có chút sợ hãi khi nhớ lại cảnh bánh bị cướp hôm qua. Lần này mười cái, lão phải giữ lại ăn dần mới được.

...

Nhàn phi tối đó sau khi rửa mặt chải đầu xong, ngắm mình trong gương đồng, nàng ta vô cùng tự tin, cả hậu cung này nàng ta là người đẹp nhất, cũng là người được sủng ái nhất.

“Tiểu Thúy, ta bảo ngươi đi mua chuộc Vương công công, thế nào rồi?”

Tiểu Thúy là nữ tỳ thân cận, đang chải tóc cho nàng ta, nghe vậy cười đáp: “Chủ tử yên tâm, nô tỳ đã đưa bạc cho hắn rồi, hắn nói chỉ cần Hoàng thượng lật thẻ bài, nhất định sẽ là chúng ta thị tẩm ạ.”

Vương công công này khác Lý Bồi Đức, ông ta chuyên quản chuyện thị tẩm của Hoàng thượng. Rất nhiều tiểu chủ muốn được lật thẻ bài đều phải tìm cách mua chuộc ông ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)