“Tiểu cô nương, sao hôm qua cô không nói còn có bánh nhân thịt bò hành tây? Hôm nay ta phải ăn cho đã thèm mới được.”
Hôm nay ban ngày, vì ăn chưa đủ, hắn có lấy thêm một ít từ chỗ lão thái giám Lý Bồi Đức. Mắt sắc liền phát hiện lão già này lại mua loại nhân khác. Kết quả nếm thử một miếng là mê ngay. Cuối cùng, mấy cái bánh Lý Bồi Đức mua, hắn xử lý hết ba cái.
Khác với vị tươi thanh của trứng gà hẹ, thịt bò hành tây thật sự quá ngon, ngon đến mức cả ngày hắn chẳng nghĩ được gì khác, chỉ mong mau đến tối để được ăn thêm cái bánh nhân thịt bò hành tây. Cho nên bữa tối hôm nay, hắn gần như chỉ húp hai hớp canh lót dạ, buổi tối cũng không lật thẻ bài phi tần nào mà đi thẳng ra đây tìm Tô Noãn Noãn.
Nhưng Tô Noãn Noãn nghe xong lại có chút ái ngại: “Hôm nay không có nhân thịt bò hành tây ạ.”
Phong Thiên Cửu thất vọng ra mặt: “Thật đáng tiếc, vốn định mua nhiều một chút.” Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ hứng thú: “Vậy hôm nay có nhân gì?”
“Đây là thịt heo hành lá ạ.” Tô Noãn Noãn chỉ vào chậu nhân thịt đã trộn: “Còn có nhân đậu đỏ nghiền, lát nữa ta mới làm.”
“Vậy sao.” Phong Thiên Cửu mím môi, mày hơi nhíu lại. Cả hai loại nhân này hắn đều không thích lắm. Có lẽ vì lý do cá nhân, hắn luôn cảm thấy thịt heo có mùi tanh nhẹ, nên mỗi lần nấu ăn Ngự Thiện Phòng đều tránh làm thịt heo. Đậu đỏ nghiền thì càng khỏi phải nói, thứ ngọt ngào đó, đám phi tần hậu cung của hắn có nhiều người thích, chứ bản thân là nam nhân thì hắn chẳng bao giờ động đến.
Nhiều năm hầu hạ bên cạnh, lão thái giám lập tức nhìn ra Hoàng thượng không vui, vội vàng ra hiệu cho Tô Noãn Noãn: “Tiểu cô nương, hay cô đổi nhân khác đi.”
“Dù là trứng gà hẹ hôm qua cũng được.”
Tô Noãn Noãn lộ vẻ khó xử. Chưa kể chỗ nguyên liệu này đã ngốn hết tiền dành dụm của nàng, giờ trong túi chỉ còn vỏn vẹn ba văn tiền. Nếu muốn có thêm nguyên liệu khác, nàng phải trả một cái giá không nhỏ. Hơn nữa, nhân thịt nàng đã trộn xong, không dùng thì không thể mang về nhà, chỉ có thể bỏ đi lãng phí.
May sao lúc này Phong Thiên Cửu lại xua tay: “Thôi, không sao, cô cứ làm vậy đi.” Dù sao thì những món khác Tô Noãn Noãn làm đều ngon đến thế, hai loại nhân này chắc cũng không tệ đâu... Cùng lắm thì ăn ít đi một chút, ngày mai lại bù, Phong Thiên Cửu thầm nghĩ.
Tô Noãn Noãn thầm nghĩ vị Hoàng đế này cũng không tệ, tốt hơn nhiều so với kẻ đã đày tổ phụ nàng ra chốn hoang vu.
Nàng tập trung làm bánh, chợt nhớ ra mình định làm nhân đậu đỏ mà chưa kịp ngâm đậu từ tối qua. Đành phải tốn kém lấy ra một phần đậu đỏ đã ngâm sẵn từ nơi cất giữ bí mật. Tô Noãn Noãn hơi đau lòng, nàng lại thành con nợ rồi. Đêm nay nhất định phải kiếm thêm chút tiền mới được!
Nàng bắc một nồi nước, chờ sôi thì đổ những hạt đậu đỏ căng tròn đều đặn vào.
Lúc này, Phong Thiên Cửu đột nhiên hỏi: “Tiểu cô nương, trong xe của cô là đốt củi lửa sao? Sao ta không nghe thấy tiếng củi cháy?”
Ở thời đại này, muốn nấu nướng đều phải nhóm lửa. Đốt củi xong cho vào khoang dưới bệ bếp, bên trên đặt nồi. Mỗi lần hắn đi ngang qua những nơi nấu nướng, đều ngửi thấy mùi khói củi rất rõ. Hôm qua đến đây chỉ mải ăn, không để ý, hôm nay mới có thời gian quan sát.
Tô Noãn Noãn thuận miệng đáp: “Đúng vậy.”
“Có lẽ củi của ta hơi đặc biệt.”
Phong Thiên Cửu: “Phải không.”
“Vậy cô dùng...”
“Ai da!” Tô Noãn Noãn cố ý làm rơi cục bột lên thớt, nhấc lên làm bột mì bay trắng xóa: “Xin lỗi khách quan, ngài đứng lùi ra xa một chút kẻo lát nữa dầu nóng dễ bắn vào người.”
Phong Thiên Cửu được lão thái giám che chắn, lùi lại mấy bước, quả nhiên quên mất câu hỏi vừa rồi. Thay vào đó, mắt hắn không chớp nhìn Tô Noãn Noãn cẩn thận gói nhân thịt vào vỏ bánh, cuối cùng ấn nhẹ thành một chiếc bánh tròn trắng mịn.
Tô Noãn Noãn làm trước mười cái, nghĩ bụng chắc đủ cho hắn ăn.
Vốn dĩ Phong Thiên Cửu chưa đói lắm, nhưng khi những chiếc bánh được cho vào chảo dầu nóng, tỏa ra mùi thơm dìu dịu, hắn đã không nhịn được. Hơn nữa buổi tối không ăn cơm, bụng hắn bắt đầu sôi lên ùng ục rồi.
Mấy phút tiếp theo, hắn cảm thấy dài tựa một năm. Thậm chí hắn còn nghĩ, dù là nhân thịt heo cũng chẳng sao, chỉ cần được ăn no là tốt rồi. Chưa cắn ra nhân, vỏ bánh chiên lên mùi vị không khác biệt nhiều lắm, càng làm Phong Thiên Cửu thèm thuồng, nước miếng cứ chực trào ra.