Từ Bày Quán Bán Bánh Nhân Hẹ Đến Được Vạn Người Mê

Chương 12:

Chương Trước Chương Tiếp

Khoai tây tưởng chừng bình thường, lại mềm mại thơm ngon lạ thường, gần như tan trong miệng, khiến người ta ăn xong lại muốn ăn miếng tiếp theo.

Lão tam lại mang tâm thái ăn thử một miếng nấm mật ong, kết quả cũng khiến hắn vô cùng bất ngờ.

Mềm mại ngon miệng, hương vị đậm đà. Nấm mật ong không mềm nát như khoai tây, có thể nhai trong miệng một hồi, mỗi lần nhai lại thấm thêm một phần hương vị.

Rất nhanh, cả nhà đã quét sạch bàn thức ăn, ngay cả chút vụn nấm cũng không còn. Lâm Uyển Nhu lúc này mới thấy may mắn vì đã để riêng phần của cha mẹ chồng ra trước.

Không biết có phải vì được ăn no, mấy người hôm nay đặc biệt nhiệt tình, làm việc gì cũng hăng hái hơn hẳn. Họ vừa tranh nhau rửa bát, vừa tranh nhau sắc thuốc cho tổ phụ.

Mà Tô Noãn Noãn lại bị mọi người giục về phòng nghỉ ngơi. Thời gian thấm thoắt đã tới đêm khuya.

Ngủ một giấc no nê, Tô Noãn Noãn lười biếng vươn vai, âm thầm chuẩn bị cho buổi bán hàng đêm nay.

Một vệt sáng trắng lóe lên, Tô Noãn Noãn lại phát hiện nơi mình xuất hiện đã khác hôm qua.

Không được, nhỡ Hoàng thượng không tìm thấy mình, cho rằng mình không đến, thì hôm nay sẽ chẳng bán được gì mất. Nàng vội đẩy xe hàng nhỏ từ trong ngõ đi ra, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.

Ngự lâm quân mặc áo giáp trụ màu đồng nhất loạt, đứng chỉnh tề, nhìn sơ qua ít nhất cũng gần trăm người, cứ thế đứng chật kín cả lối đi.

Nghe thấy tiếng động, đám người kia đồng loạt quay đầu nhìn Tô Noãn Noãn. Nàng khựng lại, có chút hoảng hốt.

Sau đó, đám Ngự lâm quân như ong vỡ tổ, xúm lại quanh Tô Noãn Noãn và xe hàng của nàng.

Tô Noãn Noãn vốn đang sợ hãi, đến khi nghe rõ họ nói gì mới yên lòng đôi chút.

“Cô nương, cuối cùng cô cũng đến rồi.”

“Bọn ta chờ cô mãi, mau mau, cho ta một cái bánh nhân trứng gà hẹ hôm qua Hoàng thượng ăn.”

“Ta muốn loại giống tiểu tử kia ăn, cho ta mười cái!”

“Đúng rồi, ta nghe nói còn có nhân thịt bò nữa phải không?”

...

Mọi người nhao nhao, thật sự quá nhiệt tình.

Tô Noãn Noãn phải cố gắng nói thật to: “Từ từ đã, chờ ta bày xong xe hàng sẽ bắt đầu làm ngay!”

Đám Ngự lâm quân đang ồn ào, nghe xong lời này lập tức im bặt, tự giác dạt ra nhường đường cho nàng, chỉ sợ vì mình mà bánh ra chậm mất một khắc.

Bày xe hàng xong, Tô Noãn Noãn nghĩ đến các nguyên liệu cần dùng. Chúng nhanh chóng xuất hiện trong tủ nhỏ dưới xe. Nàng chỉ cần đợi vài giây là lấy ra được, coi như đã chuẩn bị sẵn từ nhà. Cũng may hôm nay xung quanh đông người, nếu đột nhiên xuất hiện một đống đồ ăn giữa không trung, nàng cũng không biết giải thích thế nào.

Vẫn là bắt đầu từ việc ủ bột. Làm nhiều lần, Tô Noãn Noãn đã quen tay. Hơn nữa hôm nay nàng chuẩn bị bột nhiều hơn hôm qua. Nàng nhìn đám đông nghịt người, rất mong chờ có thể kiếm được bộn tiền.

Cầm thịt heo tươi rói trong tay, nàng rửa đi rửa lại nhiều lần trong chậu nước sạch, đến khi thịt có màu hồng nhạt mới bắt đầu băm nhân.

Tô Noãn Noãn hai tay cầm dao phay, cổ tay linh hoạt, dao lên xuống nhịp nhàng, chẳng mấy chốc đã băm xong miếng thịt heo thành nhân. Nhân thịt không nên băm quá nhuyễn, nếu nát quá sẽ mất đi vị ngon khi ăn.

Nàng lần lượt cho gia vị, hành lá thái nhỏ, cuối cùng thêm chút dầu mè trộn đều rồi để sang một bên. Vậy là nhân thịt heo hành lá đã chuẩn bị xong.

Nghỉ tay một lát, Tô Noãn Noãn ngẩng đầu, lại nghe thấy từ xa có người khẽ hô báo hiệu, sau đó đám đông trước mắt biến mất tăm. Nhiều Ngự lâm quân như vậy mà chỉ trong vài giây đã theo con đường nhỏ chạy đi đâu mất hút.

Không lâu sau, Phong Thiên Cửu mình vận y phục ánh vàng kim nổi bật trong đêm tối, đang vội vã bước tới.

Tô Noãn Noãn hiểu ngay. Hóa ra đám Ngự lâm quân này lén đến đây, còn có người đứng canh ở đầu đường, hễ thấy Hoàng thượng đến là báo hiệu để mọi người kịp rút lui, tránh bị bắt gặp.

Vì đi quá vội, Phong Thiên Cửu đứng trước xe hàng của Tô Noãn Noãn hơi thở hổn hển. Hắn liếc nhanh qua thớt gỗ trước mặt Tô Noãn Noãn, phát hiện điều gì đó, mắt lấp lánh sáng lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)