Tô Noãn Noãn đã trọng sinh.
Nàng trọng sinh vào một thế giới cổ đại hư cấu.
Ba ngày trước, khi nàng tỉnh lại ở thế giới này, có năm sáu người vây quanh, ai nấy đều lộ vẻ lo lắng.
Nàng nhanh chóng nhận ra, đây đã là lần thứ tám mình trọng sinh.
Tám lần trọng sinh, chẳng có lần nào tốt đẹp. Khi thì làm thiên kim nhà phá sản, lúc lại thành nữ phụ pháo hôi tự tìm đường chết, đời trước thậm chí còn là xác sống giữa thời tận thế!
Dù trải nghiệm mỗi lần mỗi khác, kết cục đều chẳng tốt đẹp gì. Cuối cùng, nàng đã bắt đầu buông xuôi, chẳng buồn chống lại vận mệnh nữa.
Chết thì chết vậy!
Có người nhìn như đã chết, nhưng thật ra vẫn còn sống.
Nhìn căn nhà tranh xập xệ, dột nát xung quanh, lòng nàng nguội lạnh như tro tàn.
E rằng thân phận lần này cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
‘Tách’, một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mặt nàng. Tô Noãn Noãn mở to mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
“Noãn Noãn à, nhìn mẹ này, con còn thấy khó chịu ở đâu không?”
“Là mẹ sai rồi, mẹ không nên đưa con đến nhà giàu sang đó, sau này sẽ không thế nữa đâu.”
“Chỉ cần con khỏe mạnh, bảo mẹ làm gì cũng được.”
Người phụ nữ vừa khóc vừa xin lỗi, mấy người đàn ông bên cạnh cũng lo lắng ra mặt, mắt ai nấy đều đỏ hoe.
Mấy người ca ca cũng phụ họa: “Đúng vậy, tiểu muội, mẹ thật sự chỉ muốn tốt cho muội thôi, muội đừng giận mẹ nhé.”
Tô Noãn Noãn tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng tên là Tô Noãn Noãn, một thiếu nữ mười ba tuổi.
Khác với những câu chuyện éo le thường thấy, nàng lại có cha mẹ và năm người ca ca hết mực yêu thương mình.
Tổ phụ nàng từng làm quan trong triều đình. Nhưng trong một lần biến cố, ông ấy bị vu oan rồi đày ra biên cương hoang vu. Sau đó, vì uất ức phiền muộn mà lâm bệnh nặng, đến nay vẫn liệt giường, ngày thường đều do tổ mẫu chăm sóc.
Ở nơi biên cương hoang vu này, đất đai cằn cỗi khó trồng trọt, cả nhà chỉ đành ra ngoài làm thuê kiếm sống qua ngày. Hiện tại lại gặp đúng năm mất mùa, cái ăn mỗi ngày đều thiếu thốn, nhưng họ vẫn cố gắng hết sức để lo cho nguyên chủ.
Dù bản thân có đói cũng nhường cho nàng được ăn no.
Vừa hay có một gia đình giàu có muốn nhận nguyên chủ làm con nuôi. Mẹ của nguyên chủ sợ nàng chết đói nên đã đồng ý.
Ai ngờ nguyên chủ lại hiểu lầm, cho rằng mình bị bỏ rơi, uất ức nhảy sông tự vẫn.
Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ, Tô Noãn Noãn thầm thở dài.
“Mẹ, con không trách mẹ.”
“Lúc đó là con không hiểu chuyện, bây giờ con hiểu rồi, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Hai câu nói ấy khiến Lâm Uyển Nhu cảm động đến rơi nước mắt. Cha nàng mắt cũng đỏ hoe, vỗ nhẹ vai vợ: “Thôi nào, con bé không sao rồi, bà cũng đừng khóc nữa.”
“Noãn Noãn à, chắc con đói rồi phải không? Cha mang cháo đến cho con đây.”
Ông bưng bát cháo trên bàn tới, múc một thìa, cẩn thận thổi nguội rồi đút cho Tô Noãn Noãn. Một người đàn ông tráng kiện đã ngoài năm mươi, vậy mà lại đỏ hoe mắt vì nàng.
Nhìn bát cháo trắng tinh kia, Tô Noãn Noãn thoáng thất thần.
Ở nơi này, cháo trắng là thứ vô cùng quý giá. Bình thường họ chỉ có thể ăn khoai sắn rẻ tiền cho qua bữa. Bát cháo này có lẽ đã tốn hết tiền công cả tháng của cả nhà.
Nếm một miếng, trong lòng Tô Noãn Noãn dâng lên cảm giác chua xót.
Dù cuộc sống nghèo khó, nhưng đây có lẽ là thế giới hạnh phúc nhất mà nàng từng trọng sinh đến.
Nếu có thể, nàng thực sự muốn mang lại cho những người thân yêu này một cuộc sống tốt đẹp hơn.
[Ting!]
[Chúc mừng ký chủ thức tỉnh Hệ thống Bày Quán!]
Âm thanh điện tử vang lên trong đầu. Tô Noãn Noãn đợi cả bảy người nhà ra ngoài rồi mới bắt đầu tìm hiểu kỹ hơn về hệ thống.
Một lát sau, nàng đã hiểu rõ cách thức hoạt động của hệ thống này.
Hệ thống sẽ đưa ra nhiệm vụ định kỳ, ngẫu nhiên chọn địa điểm bày quán. Nếu nàng chấp nhận và hoàn thành nhiệm vụ, nàng có thể nhận được điểm tích lũy tương ứng, đồng thời kéo dài thời gian tồn tại của mình ở thế giới này.
Nếu từ chối…
Sẽ bị trừ tuổi thọ.
Tô Noãn Noãn: …
Chơi lớn vậy sao?
Nhưng mà nghe cũng có vẻ thú vị, vừa hay nàng cũng đang cần cơ hội kiếm tiền để thay đổi cuộc sống hiện tại.