“Ngươi nói đi, con người được sinh ra có tính thiện hay tính ác?” Lúc này trên ti vi, đang chiếu đến đoạn Thương Ưởng ở Tắc Hạ Học Cung đang cùng luận đạo với Mạnh Tử. Nội dung của luận đạo, chính là câu chuyện nhân chi sơ tính bản thiện và nhân chi sơ tính bản ác.
“Ta cảm thấy mỗi người mỗi khác, dưới cái nhìn của ta, câu chuyện tính thiện tính ác cũng không quá đúng. Con người sau khi được sinh ra, thật ra có vài người đã định hình được tính cách rồi, mặc dù có vài người chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh mà khiến cho tính cách hơi thay đổi, nhưng có vài người, dù là giàu có hay nghèo khổ, đều vẫn là tính cách đó.” Tô Bạch cúi đầu cắn lỗ tai của cô, nhìn vành tai của cô chớp mắt đỏ ửng lên nói: “Giống như tiểu Hàn Tô nhà ta nè, dù có sinh ra trong một gia đình giàu có, tính tình cũng sẽ không quá tệ. Hơn nữa, với da mặt mỏng thế này, hơi hơi làm vài chuyện thân mật thôi, lỗ tai liền đỏ bừng lên như mặt trời rồi.”
Khương Hàn Tô mím mím môi, tức giận đánh hắn một quyền.
Nói nội dung trên phim được rồi, nói em làm gì?
Đã biết da mặt em mỏng, còn cắn lỗ tai của em làm gì?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây