“Tớ không chơi nữa, vô vị.” Sau khi đánh vài trái, Khương Hàn Tô mím môi và ném gậy trong tay.
Cầm cán trước thì cô không dùng sức nổi, dùng cán sau thì có tinh thần đánh bóng nhưng lại đánh không trúng, bóng đánh trượt ra ngoài thì có tác dụng gì đây.
“Vậy thì không chơi.” Tô Bạch dẫn cô ấy vào đây không phải là vì muốn chơi bóng, mà là vì tránh gió tuyết.
Dựa trên bàn bi-a, Tô Bạch ôm Khương Hàn Tô và gọi điện thoại cho dì út.
“Dì út, bao lâu nữa nhà dì mới trở về?” Tô Bạch hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây