“Cứu mạng cậu?” Tô Bạch hỏi.
“Ừm.” Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: “Khi tớ còn nhỏ, lúc tớ giúp mẹ tớ làm việc đồng áng thì tớ bị té xỉu. Khi đó, trong nhà của tớ thậm chí còn chưa có nổi một chiếc xe đạp, là dì Tô đi xe ngang qua nhìn thấy và chở tớ lên bệnh viện trung tâm điều trị ở trên trấn. Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ nói nếu chậm hơn chút nữa là xảy ra chuyện rồi.”
Đây là lần đầu tiên Tô Bạch nghe câu chuyện này, hắn hỏi: “Là bởi vì hạ đường huyết mới té xỉu?”
“Ừm.” Khương Hàn Tô đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại sợ Tô Bạch lo lắng, thế là le lưỡi một cái, cười nói: “Không cần lo lắng, bệnh hạ đường huyết của tớ chỉ nghiêm trọng khi còn nhỏ, đến khi lớn lên thì nó không còn nghiêm trọng nữa rồi. Trước kia nhờ cậu giúp đỡ, bây giờ rất ít khi tái phát.”
Không trách được, với tính cách của Khương Hàn Tô, thời điểm thi bổ sung thêm môn thể dục, cô ấy vẫn khăng khăng tiếp tục, lúc đó Tô Bạch còn vì chuyện này mà lo lắng rất lâu, chỉ sợ cô ấy cố chấp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây