“Các cậu đi ăn cơm đi, kêu tớ đi làm gì? Tớ không có tiền.” Sau khi ra khỏi trường học, Khương Hàn Tô giãy giụa nói.
“Yên tâm, tớ mời, cậu không cần trả tiền, cứ ăn thoải mái đi.” Tô Bạch cười nói.
Thật ra, lần tụ hội này của bọn họ, phần lớn mỗi người đều góp vào đôi chút bởi vì mọi người vẫn còn là học sinh. Bạn trả tiền cho hai hay ba người là tốt lắm rồi. Lần tụ hội này nhiều người như vậy, nào có ai có nhiều tiền trả hết cho toàn bộ?
Nhưng Tô Bạch có, vấn đề này hoàn toàn có thể giải quyết được. Nếu mọi người đi ăn, Tô Bạch nhất định sẽ âm thầm thanh toán tiền trước.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây