Lưu Quan Tài nghiêm mặt, từng chữ từng chữ nói ra nguyên nhân. Nghe vậy, tôi càng căm hận nghiến răng ken két. Rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn hãm hại tôi, còn liên lụy đến chị gái xinh đẹp. Chẳng lẽ là trưởng thôn sao? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, tại sao ông ta vẫn còn nhắm vào tôi?
Thấy Lưu Quan Tài không nói gì, chỉ buồn bã hút thuốc, tôi liền hỏi ông ấy có biết chút manh mối nào không.
Nhưng Lưu Quan Tài lại lắc đầu, nói chuyện này rất phức tạp, không chỉ liên quan đến tôi, mà còn liên quan đến chị gái xinh đẹp.
Ông ấy còn nói hình nhân giấy chỉ là một hình nhân giấy, nhiều nhất cũng chỉ là trưởng thôn đã bị phá sát, cũng không có gì lợi hại, lợi hại chính là kẻ chủ mưu đứng sau thao túng mọi việc.
Nghe vậy, tôi rất tức giận. Tôi không hề kết thù chuốc oán với ai, tại sao lại hãm hại tôi và chị gái xinh đẹp, thật sự quá đáng.
Tôi hỏi Lưu Quan Tài, rốt cuộc người đó là ai, có phải người trong thôn chúng ta không?
Lưu Quan Tài lại lắc đầu, nói không biết. Nhưng theo phán đoán của ông ấy, ông ấy cho rằng người này rất có thể chính là người đã giúp nhà trưởng thôn chọn nghĩa trang, cũng chính là người đó đã tạo ra thế phong thủy tứ hung sát, tăng cường âm sát khí cho nhà trưởng thôn.
Còn về mục đích thực sự của người đó, Lưu Quan Tài cũng không biết, nhưng lại cảm thấy người đó đang nhắm vào tôi và chị gái xinh đẹp một cách vô tình hoặc cố ý.
Lưu Quan Tài còn nói, có lẽ chuyện này có liên quan đến mệnh cách đặc biệt “tam mộc quy âm bình nhị thủy” của tôi.
Ông ấy còn nói người có mệnh cách như tôi, thi thể thích hợp để nuôi huyết thi, hồn phách thích hợp để nuôi lệ quỷ.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Lưu Quan Tài, còn có đúng như ông ấy nghĩ hay không, hiện tại vẫn chưa được xác nhận.
Nhưng điều duy nhất Lưu Quan Tài có thể khẳng định là, người này đạo hạnh rất cao. Ngoài việc có thể nhắm vào mệnh cách đặc biệt của tôi, người này dường như còn đang gián tiếp đối phó với chị gái xinh đẹp, còn tại sao thì tạm thời chưa rõ.
Nghe nói đối phương muốn đối phó với chị gái xinh đẹp, tôi liền muốn biết thêm chi tiết. Nhưng Lưu Quan Tài lại nói, chuyện này nước quá sâu, những gì ông ấy biết đã nói cho tôi biết rồi. Ông ấy còn dặn tôi đừng hỏi thêm nữa, chuyện này liên quan đến rất nhiều thứ. Ông ấy còn nói tuy ông ấy chưa tìm được bằng chứng xác thực, nhưng cũng không phải là chuyện mà chúng tôi có thể nhúng tay vào lúc này.
Hơn nữa, Lưu Quan Tài còn kiên quyết bảo tôi trong khoảng thời gian này đừng ở lại trong thôn, nên đi ra ngoài tránh mặt một thời gian.
Lưu Quan Tài thấy tôi hơi không muốn, liền vỗ vai tôi: “Tiểu Thành, chuyện ở đây cứ giao cho sư phụ. Bây giờ sự an nguy của Cửu công chúa đều đặt lên người con, nếu con xảy ra chuyện, Cửu công chúa có thể sẽ…”
Sư phụ không nói hết, nhưng tôi cũng hiểu. Vì vậy, tôi cũng ngầm đồng ý với ý kiến của Lưu Quan Tài, ra ngoài tránh mặt một thời gian.
Tiếp theo, Lưu Quan Tài lại nói. Ông ấy nói có một người bạn lâu năm ở thành phố, tuy đã nhiều năm không gặp, nhưng chỉ cần tôi mang thư giới thiệu của ông ấy đến, cũng có thể ở lại một thời gian. Ông ấy còn nói đợi chuyện bên này xử lý xong, tôi muốn quay lại lúc nào cũng được!
Tôi hỏi Lưu Quan Tài, bạn của ông ấy làm nghề gì, tôi đến đó có gây phiền phức cho đối phương không.
Lưu Quan Tài liền cười nói, người bạn này của ông ấy làm nghề tang lễ. Tôi đến đó vừa đúng chuyên môn, được bao ăn bao ở.
Tôi không quan tâm làm nghề gì. Chỉ cần có thể để chị gái xinh đẹp yên tâm dưỡng thương, không bị kẻ hãm hại tôi tìm thấy là được.
Tiếp theo, tôi và Lưu Quan Tài ngồi trước tiệm bán quan tài nói chuyện rất lâu. Tối đó tôi cũng không về nhà, mà ở lại tiệm bán quan tài uống rượu với Lưu Quan Tài cả đêm.
Tối đó, Lưu Quan Tài đã viết cho tôi một lá thư giới thiệu, bảo tôi về nhà chuẩn bị, rồi đến địa chỉ trên thư giới thiệu để trình diện là được.
Vì tính nghiêm trọng của sự việc, nên tôi không dám ở lại trong thôn lâu. Tôi chỉ ở nhà một ngày, sau khi thu dọn hành lý, chào tạm biệt bà nội, thím hai và Lưu Quan Tài, tôi liền mang theo thư giới thiệu của Lưu Quan Tài đến T r ư ờ n g S a.
(*) T r ư ờ n g S a: đây là thủ phủ và là thành phố đông dân nhất của tỉnh Hồ Nam, thuộc vùng Nam Trung Bộ Trung Quốc, tọa lạc tại hạ lưu sông Tương Giang hoặc Tương Thủy, một nhánh của sông Dương Tử..
Trước khi đi, Lưu Quan Tài còn dặn tôi đừng quên tu luyện, chăm chỉ nghiên cứu bùa chú trong cuốn sách cũ đó.
Cứ như vậy, tôi mang theo thư giới thiệu của Lưu Quan Tài, một mình đến thành phố.
Khi tôi đến T r ư ờ n g S a đã hơn sáu giờ tối. Vì đã muộn, nên tôi ở lại một khách sạn nhỏ gần nhà ga một đêm, đến sáng hôm sau mới tiếp tục lên đường.
Tôi gọi một chiếc taxi, rồi bảo tài xế lái xe đến địa chỉ trên thư giới thiệu.