Trường Sinh: Ta Có Thể Buôn Bán Vạn Vật

Chương 50:

Chương Trước Hết Chương

Trong nhà giặt, Tống Từ Vãn nghe đến đó chỉ cảm thấy mình vừa như trải qua một phen tim gan nhảy múa, trái tim bị ném lên cao lúc này mới suýt soát rơi xuống.

Cái chết của Trương Bình quả nhiên bị nhận định là tẩu hỏa nhập ma! Như vậy lợi ích lớn nhất chính là, tẩu hỏa nhập ma không phải bị người khác giết, không phải bị người khác giết thì không cần phải truy tìm hung thủ!

Ngay cả quá trình truy tìm hung thủ cũng không cần tồn tại, như vậy nguy cơ Tống Từ Vãn bị bại lộ tự nhiên cũng bị đè xuống mức thấp nhất.

Trong lòng nàng tạm yên tâm.

Một ngày tẩy yêu kết thúc, Tống Từ Vãn mang theo bộ nội tạng xà yêu hôm nay được phân đến chợ.

Khu chợ trông không náo nhiệt như ngày thường, đa số người qua lại thần sắc có chút hoảng hốt, người đi đường bàn tán cũng gần như đều là đề tài liên quan đến yêu họa đêm qua.

Những chuyện này cũng không có gì, chỉ có điều quan trọng nhất là, Tống Từ Vãn phát hiện, giá cả ở chợ tăng lên!

Không phải tăng một chút hai chút, mà là tăng gấp bội.

Chỉ một đêm yêu họa, giá cả liền tăng vọt.

Trước cửa tiệm lương thực dầu kia chật ních người phản đối, dân chúng tức giận lớn tiếng.

Chưởng quỹ của tiệm lương thực lại đứng trên bậc thang cao giọng nói: “Để chư vị biết cho, không phải đông gia chúng ta lòng dạ xấu xa muốn lấy tiền của các vị, thật sự là đêm qua chủ nhà chúng ta cũng gặp nạn, có con ác yêu đó đã nuốt hơn phân nửa lương thực trong kho của chúng ta!”

Kho lương thực của tiệm cũng gặp yêu họa, đám người đang phẫn nộ không khỏi yên lặng lại.

Chưởng quỹ lại nói: “Đông gia vốn định đóng cửa tiệm, nhưng lại nghĩ đến bà con lối xóm thường đến mua lương thực, sợ các vị trong nhà không đủ lương thực dự trữ, mới sai tiểu nhân ta đây bất chấp áp lực mở cửa tiệm.”

Chưởng quỹ thở dài, lau khóe mắt, vừa nói vừa làm điệu bộ: “Chư vị ơi, lương thực này... Chỉ còn lại bấy nhiêu thôi, bán hết là không còn nữa. Mọi người đều không dễ dàng, chê đắt tiểu nhân cũng hiểu, hay là thế này, mỗi đấu lại bớt cho chư vị một văn tiền, ai chấp nhận được thì tới mua...”

Hắn sai tiểu nhị mở cửa, đám người vừa rồi còn chặn hắn mắng lập tức như thủy triều vỡ đê, ào ào xông vào trong tiệm.

Người này hô: “Mua chứ, sao lại không mua? Lấy cho ta mười đấu!”

Người kia nói: “Nhường một chút, ngươi nhường một chút đi, ta mua hai mươi đấu!”

Điên rồi, quả thực đều điên rồi.

Tống Từ Vãn trợn mắt há hốc mồm, lại được một phen mở rộng tầm mắt.

Nàng yên lặng tránh sang một bên, tách khỏi đám người ồn ào.

Mua lương thực thì hôm nay không thể mua được rồi. Chỉ có thể nói may mắn là trước đây nàng có thói quen tích trữ, trong nhà và không gian cân Thiên Địa đều dự trữ không ít lương thực.

Chỉ riêng nàng và ngỗng Đại Bạch ăn thì cũng đủ dùng cả năm nửa năm không thành vấn đề.

Bên này cửa tiệm lương thực lộn xộn, Tống Từ Vãn đổi hướng đi, lại nghe thấy bên kia đường bỗng nhiên truyền đến tiếng leng keng lanh lảnh của kim loại va vào nhau.

Ngay sau đó có một giọng nói vang lên: “Bà con lối xóm, các vị hương thân, miếu Thành Hoàng phát Bảo Gia Phù rồi, trăm văn tiền là có thể thỉnh về nhà một tấm! Mọi người mau đi thỉnh đi, thỉnh về treo trong nhà, trừ yêu tránh tà bảo bình an!”

Tiếng hô này thật sự có hiệu quả, lập tức hàng người mua lương thực liền tách ra hơn phân nửa.

Mọi người kích động không thôi, có người nói: “Miếu Thành Hoàng thật sự phát Bảo Gia Phù sao? Một trăm văn tiền... Ây da, trước kia tam cữu của ta từng thỉnh, nghe nói ít nhất cũng phải mười lượng bạc! Mau, mau chạy!”

Đương nhiên cũng có người chê đắt, người chê đắt thật sự muốn khóc: “Nhưng một trăm văn, một trăm văn ta cũng không có. Trong nhà sắp không có gì bỏ nồi rồi, một trăm văn à, thỉnh phù rồi, lương thực này còn mua hay không?”

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)